Dừng tay!
Rất nhiều Đế tử liên tục ra tay, bọn họ cùng chặn đường Lăng Hàn.
Nếu như đều là Sinh Đan cảnh, Lăng Hàn căn bản không sợ, đừng nói mười tám Đế tử, cho dù một trăm cũng không sao, hắn dựa vào khí lực cường hoành nghiền áp tất cả.
Nhưng hiện tại không được, những Đế tử này đều là Chân Ngã cảnh, chiến lực không kém Lăng Hàn chút nào, chỉ cần hai người liên thủ là có thể ngăn cản Lăng Hàn.
Lăng Hàn ngừng tay, hắn không tiếp tục truy kích, bởi vì làm như vậy là phí công. Nhưng ánh mắt của hắn như đao, hắn nhìn các Đế tử và nói: Các ngươi thật sự muốn đối đầu với ta sao?
Những người này khi Từ Kiệt vừa ra tay không ngăn cản, hết lần này tới lần khác thời điểm Từ Kiệt bại trận mới nhúng tay, rõ ràng là bọn chúng thiên vị mà không phải khuyên can.
Cho nên, trong nội tâm Lăng Hàn rất tức giận. Lăng Hàn, ngươi cũng đã biết nơi này là nơi nào?
Có Đế tử trách mắng. Đây là khu vực nguy hiểm không biết, mọi người phải đồng tâm hiệp lực, nếu không, không ai đừng mong còn sống rời đi!
Lăng Hàn khoát khoát tay: Nếu các ngươi nói như thế, các ngươi đã quyết định đối địch với ta, ta sẽ ghi nhớ tất cả các ngươi, ngày sau luôn luôn sẽ có thời điểm thanh toán. Lăng Hàn, ngươi không nên quá kiêu ngạo!
Đế tử Thạch Nguyên Chẩn lạnh lùng nói. Trên đời này còn không có ai, không có thế lực nào có thể khiêu chiến Đế tộc!
Lại một gã Đế tử nói.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng: Theo ý của các ngươi, cũng chỉ có các ngươi có thể khi dễ người khác, tuyệt đối không được phép người khác hoàn thủ có phải hay không? Các ngươi khi dễ người khác chính là đương nhiên, người khác hoàn thủ chính là đại nghịch bất đạo?
Các Đế tử không nói gì, thần thái bọn họ rất cao ngạo, ý tứ hiện rõ trên mặt.