Đoàn người Lăng Hàn đi không xa, bọn họ đã đi tới nơi xuất hiện hỏa diễm.
Bọn họ cũng không phải người đầu tiên tới đây, bởi vậy, bọn họ cũng không phải người phát hiện ra đống lửa này, nơi đây có không ít người vây quanh.
Lúc đám người Lăng Hàn phát hiện tài liệu nhóm lửa thì kinh hãi.
Đó là một cánh tay!
Cánh tay dài khoảng trăm trượng, chỉ còn lại xương cốt, trên xương cốt có hỏa diễm màu xanh phóng thẳng lên trời.
Nơi này bầu trời u ám, không có mặt trời cũng không có ánh trăng và vì sao, giống như hỗn độn vĩnh hằng.
Sau khi tới nơi này, bọn họ cảm thấy khí lạnh giảm bớt không ít.
Khó trách nơi này nhiều người như thế, thì ra vì chống cự cái lạnh.
Lăng Hàn nhìn thấy rõ ràng, trên xương cốt có phù văn rậm rạp, mà ngọn lửa bốc cháy xuất hiện đạo tắc. Có thể luyện đạo tắc vào trong cơ thể, người đó nhất định là Thánh Nhân.
Khốn kiếp, nơi này là cái quỷ gì, Thánh Nhân bị chém một cánh tay?
Khó trách mọi người đang sưởi ấm nhưng không dám tới gần, đây chính là Thánh Nhân thi, có uy lực khủng bố, tới quá gần sẽ bị uy áp đánh chết.
Ha ha, Lăng Hàn!
Một tiếng cười lạnh vang lên, chỉ thấy Từ Kiệt như chim bay, hắn lao từ đống lửa tới trước mặt Lăng Hàn.
Gia hỏa này đã đột phá Chân Ngã cảnh, trên người tỏa ra khí tức khác biệt.