Ồ, đã xảy ra chuyện gì?
Đại Hắc Cẩu nhìn về phía Lăng Hàn, dùng thần thức truyền âm nói một chút.
Lăng Hàn nhướng mày, lúc bọn họ kiểm tra không có xuất hiện tình huống này.
Hẳn là nhằm vào một người còn có thời gian hạn chế.
Suy nghĩ, Lăng Hàn chậm rãi nói ra.
Đại Hắc Cẩu gật đầu, tượng đất này cũng không phải vũ khí sát thương, không thể làm người bị khống chế tự sát, đây chỉ là một món đồ chơi. Ai, như vậy không vui!
Nó lại cảm thấy thất vọng. Không sai biệt lắm, không thấy mọi người sắp bị ngươi đùa chết rồi sao?
Lăng Hàn cười nói.
Đại Hắc Cẩu cười hì hì, nụ cười rất đê tiện.
Bên kia, Lưu Phương cũng phát hiện khống chế mình biến mất, việc này rất khó giải thích nhưng hắn biết rõ, loại khống chế này sẽ không xuất hiện trên người mình trong ngắn hạn.
Lúc này sát ý của hắn bạo phát.
Phải biết rằng, hắn vốn đến đây tính sổ với Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu, nhưng còn chưa ra tay thì hắn đã bị khống chế, cho nên hắn có tâm tư chạy trốn.
Nhưng hiện tại khống chế biến mất, hắn chạy cái rắm!
Báo thù.
Hơn nữa phải nắm lấy bảo vật khống chế kia, đây chính là bảo bối, có đồ chơi này trong tay, hắn không còn là tốp một trăm Sinh Đan cảnh, mà là Sinh Đan cảnh đệ nhất nhân. Hai người các ngươi!
Lưu Phương đi từng bước về phía trước, sắc mặt âm trầm: Muốn chết như thế nào?