Liễu Khai Tể và Liễu Dật Minh đều tự vả vào miệng của mình, tuy nhiên đây là việc rất sỉ nhục, nhưng còn tốt hơn so với việc quỳ lâu dài.
Cùng lúc đó Thích Vĩnh Minh đang đứng tại chỗ đột nhiên di chuyển, hắn vung vẩy hàng ma xử trong tay oanh kích khắp nơi, căn bản không quan tâm tới chung quanh, đám người kinh hãi và dạt ra.
Sinh Đan cảnh tay cầm linh thể, ai dám ngăn cản?
Gia hỏa này nổi điên làm gì?
Thích Vĩnh Minh như gặp đại địch sinh tử, hắn vung hàng ma xử, mỗi một kích đều sử dụng toàn lực ứng phó, vẻ mặt đầy dữ tợn, một lúc là đắc ý, một lúc là khẩn trương, vẻ mặt của hắn muôn màu muôn vẻ.
Lăng Hàn cảm khái, Huyễn Cảnh Hắc Mang thật sự kinh người.
Đừng nhìn cấp độ của nó kém năng lượng hủy diệt hay Hỗn Độn Thần Lôi, Thiên Đạo hỏa, nhưng tính thực dụng của nó không kém, Lăng Hàn không hối hận khi khắc nó lên Tiên Đan, biến thành nó thành tiên thuật chân chính.
Người khác cũng không biết Thích Vĩnh Minh rơi vào ảo cảnh, chỉ cho rằng đầu óc của hắn không bình thường, bọn họ liên tục lui lại tránh tổn thương, thậm chí chết trong tay một tên điên, chết như vậy quá oan uổng.
Thích Vĩnh Minh vung vẩy một lúc, hàng ma xử tối tăm và không còn uy lực gì nữa.
Lúc này, đột nhiên vẻ mặt Thích Vĩnh Minh thay đổi, hắn khôi phục như cũ.
Dù sao hắn cũng là đệ tử Phật tộc, chuyên tu linh hồn, từ đó hắn dễ dàng thoát khỏi ảo cảnh hơn người khác, hiện tại tỉnh táo lại thì năng lượng của hàng ma xử đã hao hết.
Không!
Hắn gào thét không cam lòng.
Hàng ma xử này chính là một La Hán Phật tộc Tây Thiên vực cắm vào cơ thể của hắn, bảo hắn ân cần săn sóc, chờ hắn đột phá lên Hóa Linh cảnh sẽ biến thành một kiện đại sát khí.
Nhưng bây giờ bị hắn sử dụng sớm, chẳng những không phát ra hiệu quả khắc chế kẻ địch, ngược lại còn hao hết năng lượng, từ đó ý nghĩa tất cả cố gắng của hắn đều tan thành mây khói.