Lăng Hàn thản nhiên, hắn bây giờ là Lăng Hàn, cũng không phải là Đinh Nhất, tự nhiên không nhận biết vị Đế nữ này.
Trì Mộng Hàm cũng không có mở miệng, nàng chỉ nhìn Lăng Hàn.
Lăng Hàn thở dài:
Ta có tội!
Ngươi tội gì?
Cửu Sơn Tôn Giả kinh ngạc nhìn qua, chẳng lẽ Lăng Hàn và nữ tử Đông Lâm Đế tộc có quan hệ gì hay sao? Hắn tự nhiên biết rõ Lăng Hàn dùng tên giả đi Đông Lâm Đế tộc, nhưng tại sao lưu lại chứng cớ chứ?
Lăng Hàn lại nói: Đều tại ta, ta lớn lên quá phong lưu phóng khoáng, người gặp người thích!
Kháo.
Cửu Sơn Tôn Giả suýt nữa sặc nước bọt, tiểu tử này thật to gan, dám đùa giỡn cả Đế tộc.
Trì Mộng Hàm cũng kinh ngạc, không nghĩ tới Lăng Hàn lại nói ra lời này, nàng chỉ gật đầu, sau đó nàng quay người rời đi, trong quá trình này, nàng không có nói một lời nào.
Nữ nhân này nhìn ra thân phận chân thật của hắn?
Lăng Hàn nói thầm trong lòng, đối phương đi thẳng tới không đầu không cuối là vì cái gì, nhưng nếu nàng nhìn ra cái gì, tại sao nàng không nói câu nào? Ahhh, chẳng lẽ nó là thủ bút của Tổ Vương hay sao?
Cửu Sơn Tôn Giả hít khí lạnh, hắn nhìn về phương xa.
Trải quâ thời gian lâu như thế, nhìn thấy Thánh Nhân của Đông Lâm Đế tộc vẫn còn vuốt ve cánh cửa, hắn cũng không có mở cánh cửa ra.
Đây chính là Thánh Nhân đấy!
Có thể làm cho Thánh Nhân giẫm chân tại chỗ, trừ thủ đoạn Đại Đế ra còn ai khác? Ha ha, Trì lão quái, ngươi tới sớm như vậy!
Một tiếng cười to vang lên, chỉ thấy một bóng người xuất hiện đột ngột.