Người kế tiếp.
Lăng Hàn nói.
Đại Hắc Cẩu tìm trong đám người, chỉ vào một người nói: Ngươi ngươi ngươi, là ngươi.
Người kia xấu hổ, bởi vì chiến lực của hắn mạnh hơn người đầu tiên nhưng yếu hơn người thứ hai, chiến lực nhị thập trọng thiên, ngay cả cao thủ nhị thập nhất trọng thiên còn bị đánh bay, hắn lên làm gì?
Hắn không có dám đứng ra, hắn xoay người làm như không nghe thấy.
Đại Hắc Cẩu cười hắc hắc, nó không bức bách, mà chỉ nói: Tốt, ngươi tính là bỏ cuộc, tiền đặt cược không cần trả! Kế tiếp.
Cái hố thật sâu!
Bỏ quyền sẽ không trả tiền cược?
Trước đó có không ít người báo danh với Đại Hắc Cẩu, mỗi người đều chen lấn lên trước, nhưng bây giờ thà rằng không cần tiền đặt cược cũng không đánh một trận.
Tiến lên nghênh chiến, chẳng những thua còn bị xấu mặt, lên làm gì?
Trong lúc nhất thời, thật nhiều bỏ qua quyền.
Những Tôn giả kia đều nhìn vào trong mắt, người nào cũng kinh ngạc.
Đương nhiên bọn họ cũng từ Sinh Đan cảnh đi tới, cuối cùng có thể thành Tôn Giả, có thể tưởng tượng bọn họ năm đó tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài, nhưng bọn họ đặt tay lên ngực tự hỏi, lúc trước cùng cảnh giới với Lăng Hàn, bọn họ kém Lăng Hàn bao nhiêu?
Quả thật không có mặt mũi nào so sánh!
Chỉ có Cửu Sơn Tôn Giả tươi cười, hắn vuốt vuốt chòm râu, dường như rất thoải mái.
Có lẽ, tương lai Cửu Dương Thánh Địa cũng không chỉ có một Thánh Nhân, thậm chí sẽ khai sáng ra Đế lộ!