Đàm Bá Đào suy nghĩ, con rể thật sự có hiềm nghi mượn đao giết người.
Hắn biết, Lưu Long chán ghét chính mình, nhưng mình thế nào cũng là nhạc phụ của đối phương, tâm tư của hắn quá độc ác.
Lưu Long biến sắc, hắn thật sự có suy nghĩ mượn đao giết người, nhưng bị Đại Hắc Cẩu nói lộ ra trước mặt mọi người, mặt mũi của hắn bị hao tổn.
Muốn chết!
Hắn giết tới gần, toàn thân tỏa ra tiên khí đáng sợ giống như thiên thần hạ phàm.
Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu không làm gì, Lưu Long chỉ vừa mới Trúc Cơ mà thôi.
Lưu Long cười lạnh, hừ, lại dám xem thường chính mình, ta sẽ đánh một kích diệt sát các ngươi, ta cũng đánh chết cả tên nhạc phụ kia, hắn có thể lấy cớ quang minh chính đại, bởi vì sẽ có ngộ thương khó tránh khỏi.
Đàm Bá Đào đã không dám nhìn, hắn nhắm mắt lại.
Ba, hắn lại nghe tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Hắn mở hai mắt ra, lại kinh ngạc phát hiện, Lưu Long đang quỳ dưới đất.
Đã xảy ra chuyện gì?
Kỳ thật, Lưu Long còn sợ hãi hơn cả hắn.
Hắn đánh một kích vào mặt đất, đồng thời hắn cảm thấy sợ hãi, sau đó hắn quỳ đến trên mặt đất, hoàn toàn không hiểu xảy ra chuyện gì.
Bởi vì nam nhân trước mặt?
Hắn ngước nhìn Lăng Hàn, chỉ thấy Lăng Hàn cùng tuổi với hắn, thậm chí còn trẻ hơn một chút nhưng có thực lực rất đáng sợ, từ đó làm nội tâm của hắn không dám phản kháng?
Hắn không thể tin nổi. Thật to gan, dám nhục thiên tài Lưu gia ta!