Tiểu la lỵ Trì Mộng San bị đánh nằm bẹp, cuối cùng đã trung thực.
Nàng chu cái miệng, dáng vẻ thâm thù đại hận.
Ta nói Đinh Nhất, ngươi quá không trượng nghĩa, ta đang nói chuyện giúp ngươi, ngươi lại đứng xem náo nhiệt.
Chỉ tiếc ký ức của tiểu la lỵ chỉ kéo dài nửa phút, nàng bắt đầu tìm đường chết. Tỷ, ta đề nghị ngươi bỏ lão công này đi, dung mạo của hắn quá bình thường.
Bốp! A!
Nàng lại bị đánh một cái, đau đến mức nước mắt chảy ròng. Trì Mộng Hàm, ngươi nhớ kỹ, chờ ta trưởng thành, thực lực mạnh hơn ngươi, nhất định sẽ báo thù!
Tiểu la lỵ vừa khóc vừa nói: Đến lúc đó, ngươi ghét ai nhất, ta sẽ gả ngươi cho ai!
Việc này đã chọc Trì Mộng Hàm bật cười, nàng bất đắc dĩ lắc đầu, muội muội này trưởng thành quá sớm, hơn nữa không sợ trời không sợ đất, làm cho nàng không có biện pháp nào. Đinh huynh, mời đi theo ta.
Nàng quyết định không dây dưa với tiểu nha đầu, lúc này nàng nói với Lăng Hàn.
Lăng Hàn gật đầu, hắn đi theo nàng vào trong biệt viện.
Tiến vào trong biệt viện, Lăng Hàn nhìn thấy một lão giả đang tưới hoa, mang theo một cái ấm nước, nhìn lão giả giống như đã bảy tám mươi tuổi, tràn đầy khí tức của người già, cảm giác hai chân đã bước vào trong quan tài. Cửu gia gia, Đinh Nhất tới.
Trì Mộng Hàm cung kính nói với lão giả.
Lão giả chỉ gật đầu, hắn không dừng động tác và quay đầu lại.
Lăng Hàn ôm quyền vái chào, nói: Đinh Nhất xin ra mắt tiền bối. Cửu gia gia, tỷ tỷ lại đánh ta!