A, người này đuổi tới làm gì, hơn nữa dáng vẻ rất hung hăng.
Lăng Hàn dừng bước lại, thản nhiên nói:
Có gì chỉ giáo? Ta thấy ngươi cầm một vật trên trụ đá, hiện tại giao nó ra đây.
Vương Ân chắp tay sau lưng, dáng vẻ như ăn chắc Lăng Hàn, chật vật khi chạy trối chết lúc nãy đã biến mất.
Lăng Hàn bật cười: Ta đạt được đồ vật, tại sao phải giao cho ngươi? Bởi vì ta mạnh hơn ngươi.
Vương Ân nói, hắn nói rất khẳng định.
Lăng Hàn lắc đầu: Ngươi mạnh hơn? Vừa rồi là ai không địch lại âm hồn, không để ý đồng bạn mà chạy?
Vương Ân biến sắc, bởi vì là linh hồn thể cho nên không chỉ có gương mặt thay đổi, mà là toàn bộ thân thể.
Với hắn mà nói, đây là một vết nhơ lớn, hắn lợi dụng đồng bạn ngăn cản kẻ địch để chạy trốn, mặc dù những đồng bạn kia không tốt hơn chút nào, bọn họ cũng chạy trốn.
Nhưng không thể phủ nhận là, hắn là kẻ chạy đầu tiên.
Hắn có thể làm nhưng tuyệt không cho phép người khác nói, càng không thể nói trước mặt hắn. Ngươi đang tìm cái chết!
Vương Ân lạnh lùng nói ra, sát ý sôi trào.
Lăng Hàn không quan tâm, thản nhiên nói: Ta cũng không phải bất bình thay đám người kia, cũng lười quan tâm chuyện của các ngươi, nhưng ngươi bị lòng tham quấy phá chọc lên đầu của ta, ta không thể làm khác hơn là hoạt động tay chân đánh ngươi thành cặn bã. Ha ha ha!
Vương Ân cười to, đây là chuyện cười lớn, hắn là Sinh Đan hậu kỳ, những ngày qua hắn không ngừng đánh giết âm hồn, cường độ linh hồn đã đạt tới Sinh Đan viên mãn, vô cùng cường đại.