Đường đường thiên kiêu Thánh Địa lại kêu cứu?
Quá buồn cười.
Nhưng đây là biện pháp duy nhất Bạch Văn Hiên có thể làm, vạn nhất có người nào ở gần đây, nói không chừng có thể cứu hắn một mạng, hơn nữa, cho dù kinh động âm hồn nơi đây cũng tốt, thừa dịp loạn thì hắn mới có thể đào thoát.
Lăng Hàn không giận không vui, hắn lao tới, hắn đã đuổi kịp Bạch Văn Hiên, hai đấm oanh kích như mưa.
Hắn vốn muốn ít xuất hiện, sau đó hợp tu bảo thuật với Trì Mộng Hàm, sau đó sẽ dẹp đường quay về, từ đó về sau vĩnh viễn không còn người nào tên Đinh Nhất, hơn nữa không có chút quan hệ nào với hắn.
Nhưng Bạch Văn Hiên nhất định chọc hắn, thậm chí muốn đánh chết hắn.
Việc này không có gì để nói nhiều, kẻ muốn giết ta, ngươi đi chết trước đi.
Bạch Văn Hiên đau khổ ngăn cản, trong lòng hắn sợ hãi, bởi vì Lăng Hàn không dùng tới năng lượng hủy diệt đã làm hắn gặp áp lực to lớn.
Hưu hưu hưu, đúng lúc này có bảy âm hồn xuất hiện, chúng nhìn thấy Lăng Hàn cùng Bạch Văn Hiên giống như cá mập ngửi thấy máu tươi, bọn chúng hưng phấn phát sáng.
Đối với đám người Lăng Hàn, âm hồn có thể bổ dưỡng linh hồn của bọn họ, nhưng trái lại cũng giống vậy, dương hồn là thuốc bổ của âm hồn.
Không dừng lại, chúng lao tới phía trước.
Nhưng mà âm hồn có thực lực quá thấp.
Không phải Trúc Cơ thì chính là Chú Đỉnh, không có một Sinh Đan nào.
Lăng Hàn lại vận chuyển năng lượng hủy diệt, hắn không muốn kéo dài nữa.