Sứ giả Đông Lâm Đế tộc sững sờ, còn có biện pháp gì?
Ngươi tự mình thể nghiệm một chút!
Lăng Hàn lao đến, hắn xuất một quyền tấn công sứ giả Đông Lâm Đế tộc.
Móa!
Tên sứ giả kia lập tức tức giận đến lỗ mũi bốc khói, nhưng hắn là sứ của của Đế tộc, ngươi dám động thủ với hắn?
Oanh, nhưng một quyền của Lăng Hàn đã đánh tới, hắn nhất định phải ngăn cản.
Một kích, thân thể hắn trượt về phía sau, trên mặt đất xuất hiện một cái rãnh thật dài.
Lực lượng thật kinh khủng!
Tên sứ giả nói thầm trong lòng, hắn cảm thấy tay phải của mình mặc dù giơ lên nhưng đã không còn cảm giác, giống như không thuộc về mình.
Lăng Hàn nhanh chân tiến lên và xuất quyền lần nữa.
Sứ giả chỉ có thể đổi tay khác ngăn cản, ầm, thân thể hắn lại lui về phía sau.
Mắt thấy Lăng Hàn lại đi tới, thời điểm muốn xuất ra quyền thứ ba, hắn vội vàng nói: Ta tin! Ta tin!
Lăng Hàn thu tay lại, hắn nhún vai nói: Ngươi xem, biện pháp của ta có nhanh hay không?
Sứ giả chửi khốn khiếp trong lòng, hắn oán hận móc ra một tấm thiếp mời ném về phía Lăng Hàn, trong mắt bắn ra hàn quang.
Hắn có ý định ỷ vào chính mình là sứ giả Đế tộc, từ đó hưởng thụ thiên tài đỉnh cấp lấy lòng, nếu như có thể kiếm chút chỗ tốt thì tốt, không nghĩ tới Lăng Hàn ra bài không theo lẽ thường, trực tiếp đánh hắn, kế hoạch của hắn ngâm nước nóng.
Ghê tởm, quá ghê tởm. Đinh Nhất, ngươi sẽ hối hận!
Hắn vẫn không nhịn được nói ra. Ta hối hận cái gì?
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng, nói: Ý của ngươi là, về sau đi tới Đông Lâm Đế tộc, ngươi sẽ dùng biện pháp khó xử ta? Ha ha, ngươi nghĩ mình quá cao rồi. Sứ giả Đế tộc? Ha ha, đó là ngươi tự cho rằng như vậy mà thôi, ngươi chỉ là chân chạy thì có gì mà kiêu ngạo? Ta còn không sợ Phó Hỏa Dương, ta sẽ sợ tiểu nhân vật như ngươi hay sao? Hơn nữa, ta anh tư bất phàm như thế, tương lai có khả năng trở thành rể hiền Đông Lâm Đế tộc, đến lúc đó, ngươi còn phải quỳ nghênh đón ta!
Còn có lời Lăng Hàn không nói, đó chính là hắn ngụy trang thân phận, cho dù Đinh Nhất xông ra đại họa cũng không liên quan tới Lăng Hàn.