Phó Hỏa Dương chỉ cười nhạt một tiếng, oanh, đột nhiên trên người hắn tỏa ra khí thế đáng sợ, uy nghiêm giống như một vị Đại Đế.
Đây là đế huyết!
Tên cường giả Chân Ngã cảnh không hoài nghi, chỉ có Đế tộc mới có đế huyết, đây mới là chứng minh cứng rắn nhất.
Hắn không còn nói câu nào đã xoay người rời đi.
Kim Ninh thành hủy thì hủy, chỉ cần tộc nhân không có việc gì là được rồi.
Phó Hỏa Dương cười nhạt một tiếng, hắn cảm thấy đây mới là việc đương nhiên.
Đế tộc làm việc, ai dám cản?
Ta nói không sai chứ.
Phó Hỏa Dương đứng ở không trung, Sinh Đan cảnh có thể đạp hư không, có thể nói hắn trang bức tới cực hạn. Hắn tiếp tục phát tay đánh ra một chưởng, mặt đất bốn phía sụp xuống. Còn không ra?
Hắn thản nhiên nói: Các ngươi muốn bồi mạng bao nhiêu người?
Mẹ nó.
Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu đều nguyền rủa, Phó Hỏa Dương không có nhân tính.
Bọn họ nhìn nhau và lao ra khỏi thành.
Dù Đại Hắc Cẩu xấu bụng, âm hiểm nhưng nó không muốn nhìn thấy nhiều sinh linh vô tội chết vì mình. Sâu kiến dù sao cũng là sâu kiến.
Phó Hỏa Dương nói ra, hắn cảm thấy Lăng Hàn và Đại Hắc Cẩu làm ra tinh thần hi sinh như vậy là ngu không ai bằng.