Lăng Hàn đi ra ngoài, bên ngoài đình viện có một nam tử trẻ tuổi đang đứng.
Nam tử này dáng người cao gầy, mặc trường bào màu sữa, khí chất rất thong dong.
Mặc dù phần lớn mái tóc của hắn màu đen, lại có một đám nhỏ là màu trắng, dường như hắn cố ý làm như vậy.
Phó Hỏa Dương?
Lăng Hàn hỏi, mặc dù hắn đã có chín thành chắc chắn.
Nam tử này gật đầu: Ta là Phó Hỏa Dương.
Hắn dừng một lúc mới nói: Thủ hạ của ta rơi vào trong tay ngươi?
Lăng Hàn cũng không giấu diếm: Không sai. Chết rồi?
Phó Hỏa Dương hỏi. Chết rồi.
Phó Hỏa Dương cười một tiếng: Đúng lúc, đỡ ta phải xuất thủ. Đối xử nhẫn tâm với thủ hạ như vậy sao?
Lăng Hàn hỏi. Thủ hạ bán đứng chủ nhân, giữ lại tiếp tục bán đứng ta sao?
Phó Hỏa Dương cười nói. Ha ha, xem ra ngươi là kẻ có tính cách thà phụ cả thiên hạ, cũng không cho phép người trong thiên hạ phụ ngươi.
Lăng Hàn nói.
Phó Hỏa Dương lắc đầu: Ta chính là Đế tộc, tự nhiên cao cao tại thượng, quyết định sinh tử một con kiến hôi thì tính là cái gì? Trong mắt ta, thủ hạ chỉ là sâu kiến, mà ngươi cũng giống như vậy. Đầu bạc, miệng của ngươi rất đáng ăn đòn.
Đại Hắc Cẩu bước tới, miệng của nó còn độc hơn Lăng Hàn nhiều.