Đương nhiên Lăng Hàn nhớ kỹ mọi chuyện.
Nhưng mà, thứ nhất, hắn không có hứng thú với Hà Nhã Phù, thứ hai, hắn tới đây không phải tán gái, hơn nữa thân phận này là giả, cần gì làm hại cô nương người ta khổ sở nhớ mong mình, uổng phí tình cảm?
Cho nên, hắn lãnh đạm bóp tắt suy nghĩ của người ta vào lúc này.
Hắn không có ác cảm với Tây Thiên vực, chỉ khó chịu về cách làm của Đông Lâm đế tộc mà thôi.
Cẩu gia nhớ mùi của tên gia hỏa kia.
Đại Hắc Cẩu chính là Chú Đỉnh cấp, trí nhớ của nó rất tốt, nó nhớ lại mùi của tên kia và ngửi ngửi: Đi theo Cẩu gia.
Đại Hắc Cẩu đi lên phía trước, Lăng Hàn đi theo phía sau.
Vừa đi một đoạn Đại Hắc Cẩu lại ngửi ngửi, một hồi leo lên cây, một hồi lại ngự khí bay đến không trung, Lăng Hàn có cảm giác hình tượng của mình bị hao tổn. Ngươi cười cái gì mà cười?
Đại Hắc Cẩu quay đầu.
Lăng Hàn vẫn cười lớn, nói: Không có gì không có gì. Khẳng định có cái gì!
Đại Hắc Cẩu vô cùng hoài nghi. Thật không có cái gì.
Lăng Hàn cường điệu nói.
Trong lúc nói chuyện, bọn họ lại đi vào một sơn cốc. Tên hỗn đản kia đang ở bên trong.
Đại Hắc Cẩu nói.
Lăng Hàn cười nói: Chúng ta cho hắn một vui vẻ lớn đi.
Bọn họ lặng lẽ tiến vào sơn cốc, chỉ thấy cách làm vẫn như cũ, lại là một đám người bị Phong Lâm thạch dụ hoặc, chính mình bước vào trong cạm bẫy.