Lúc trước Phong Kế Hành đại chiến với các thiên kiêu tranh đoạt trứng bạch xà, nhưng không ngờ bị Lăng Hàn vượt lên trước, hắn một hơi cầm đi bảy quả trứng.
Theo như nhận định của Phong Kế Hành, Lăng Hàn làm như vậy chính là hành vi của kẻ trộm.
Lăng Hàn cau mày, chiến lực của hắn hiện tại có thể địch lại Phong Kế Hành, nhưng phía sau hắn còn có truy binh, hắn phải nhanh chóng rời đi, làm gì có thời gian dây dưa với Phong Kế Hành?
Bởi vậy, hắn vận dụng sát khí xung kích, thừa dịp Phong Kế Hành ngẩn người thì hắn bay đi.
Phong Kế Hành tỉnh táo lại, hắn hét lớn một tiếng và nói:
Hèn nhát, dám làm trộm, tại sao không đám đánh một trận?
Hắn chẳng những rống to một tiếng, hơn nữa còn dùng thần thức truyền âm vào trong thức hải Lăng Hàn.
Mẹ nó! Lăng Hàn phun nước bọt, hắn thật muốn quay người trở lại tát Phong Kế Hành hai cái, nhưng hắn không thể hành động theo cảm tính, hắn chỉ hừ một tiếng và phát động Chỉ Xích Thiên Nhai, tốc độ của hắn tăng lên nhanh chóng.
Ngược lại sẽ có nhiều cơ hội đánh gia hỏa này, không cần nóng lòng nhất thời.
Phong Kế Hành cũng không đuổi theo, Lăng Hàn nắm giữ quá nhiều thủ đoạn, đối phương một lòng muốn chạy, cho dù hắn muốn đuổi cũng không đuổi kịp. Hừ, không dám đánh một trận!
Hắn cao ngạo nói ra.
Có thể nói, đây là lần đắc ý nhất khi hắn giao phong với Lăng Hàn, Lăng Hàn không dám đánh với hắn. Việc này là đương nhiên, ở trước mặt Phong ca, nếu Lăng Hàn dám đánh một trận mới là chuyện lạ!
Lập tức có người vỗ mông ngựa. Đúng thế, thời điểm Phong ca còn tu vi Chú Đỉnh đã là đệ nhất cao thủ Bắc Thiên vực, hiện tại vừa bước vào Sinh Đan, lực lượng đã đạt tới chiến lực tam trọng thiên, ngày sau tất nhiên cũng là đệ nhất cao thủ Sinh Đan cảnh. Tiểu tử kia sợ chiến lại là cử chỉ sáng suốt, nếu không, hắn sẽ chết ngay thôi.