Lăng Hàn được mời vào trong đại sảnh.
Hắn nhìn thấy, Đổng gia còn có khách nhân khác.
Hai người Đổng Khiếu, Đổng Thư Hoa đang ngồi ở chủ vị, bên dưới có hai nam tử đang ngồi, một người là trung niên hơn bốn mươi tuổi, một người khác là thanh niên hai mươi mấy tuổi.
Có thể ngồi ngang hàng với hai người Đổng gia, thực lực hai người này cũng phải là cấp bậc Sinh Đan.
Lăng Hàn sử dụng nhãn thuật quan sát, hắn lập tức giật mình.
Nam tử trung niên chính là Sinh Đan cảnh, nhưng nam tử trẻ tuổi cũng là Sinh Đan.
Mặc dù hắn sớm đoán được nhưng hai mươi mấy tuổi là Sinh Đan vẫn làm hắn kinh hãi, bởi vì người này quá trẻ tuổi.
Tiền tiểu hữu, rốt cục ngươi cũng tới rồi!
Đổng Khiếu cười ha ha, nói: Nhanh, mời ngồi, mời ngồi!
Hắn làm ra tư thế xin mời, nhưng người lại không có động, còn làm ra dáng vẻ cao cao tại thượng.
Dáng điệu nên làm vẫn phải làm, dù sao hắn cũng là cường giả Sinh Đan hậu kỳ.
Lăng Hàn lộ ra vẻ ngạo mạn, hắn hiện tại là thiên kiêu trẻ tuổi cậy tài kinh người, đương nhiên phải cầm đủ dáng điệu, hắn dùng tư thế khí phách ngồi xuống. Hừ, Chú Đỉnh nho nhỏ còn có tư cách ngồi trước mặt ta sao? Đột nhiên người trẻ tuổi mở miệng, dùng ánh mắt khinh thường nhìn Lăng Hàn. Ngươi họ Đổng?
Lăng Hàn hỏi.
Người tuổi trẻ kia sững sờ, vô ý thức lắc đầu, đương nhiên hắn không thể đổi họ loạn. Đã không phải họ Đổng, việc này liên quan gì đến ngươi!
Lăng Hàn nói một câu.
Hôm nay hắn tới tỉnh số, đương nhiên sẽ phách lối tới cùng. Ngươi!
Người tuổi trẻ kia lập tức đứng lên, hắn giận không kiềm được.