Lăng Hàn cũng tiến vào hốc cây.
Bốn phía đen kịt, đưa tay không nhìn thấy năm ngón tay.
Cũng không phải thị giác không nhìn thấy, hơn nữa thần giác cũng tối tăm, cho dù thả thần thức ra ngoài cũng vô dụng, cũng không nhìn thấy cái gì, không cảm ứng được cái gì, giống như bản thân mình biến thành mù lòa.
Còn tốt, cái động này rất lớn, giang hai tay là có thể sờ hai bên đầu tường, đỉnh đầu cũng không cao, chỉ cần khom lưng là có thể tiến lên, hắn chỉ cần lần theo bờ tường là được, trong lòng đang đếm thầm.
Đi một hồi, phía trước dần dần sáng ngời.
Hắn lại đi, phía trước xuất hiện gian phòng.
Gian phòng này rất lớn, hơn nữa cũng không phải là cuối cùng, phía trước còn có đường, hiện tại lại có rất nhiều người đang đứng tại đây.
Bởi vì nơi này lại có âm hồn, nhưng số lượng cực ít, chúng đang phiêu đãng khắp nơi
Có Sinh Đan cảnh lao ra đánh nhau, nhưng những âm hồn này rất cường đại, một Sinh Đan cảnh không thể đánh lại, nhất định phải có mấy người liên thủ mới được.
Cát Tường Thiên cũng không có cách tiến nào, siêu độ thuật của nàng nhằm vào số lượng nhiều, có tác dụng với những âm hồn thực lực yếu hơn nàng mới là tốt nhất, nhưng bây giờ số lượng âm hồn không nhiều nhưng cá thể cường đại, cho nên siêu độ thuật của nàng không có tác dụng.
Không có biện pháp, chỉ có thể tiến lên.
Các Sinh Đan cảnh cùng xuất thủ, mỗi năm sáu người liên thủ đối phó một con âm hồn, ngược lại Sinh Đan cảnh nơi này rất nhiều, hoàn toàn có thể phân nhau ra.
Bỏ ra thời gian rất dài, bọn họ cũng đi vào một gian phòng rất lớn, sau đó đi vào gian phòng kế tiếp.