Hà Dĩ Khoan vừa giận vừa sợ, hắn tranh thủ thu Tiên Đỉnh trở về.
Hắn khóc không ra nước mắt, Tiên Đỉnh của hắn đang lắc lư, hơn nữa Tiên Đỉnh còn bị đả kích rất mạnh, tiên hoa khô héo, phẩm chất giảm xuống rất nhiều.
Cho dù hắn lấy được vật chất thần tính, còn có thể chữa trị Tiên Đỉnh hay sao?
Khó!
Hắn hoảng sợ nhìn Lăng Hàn, Tiên Đỉnh của đối phương không xuất hiện đã làm Tiên Đỉnh của mình trọng thương, phẩm chất rơi xuống, gia hỏa này tu ra Tiên Đỉnh gì?
Không chỉ hắn, ánh mắt của những người khác ngưng trọng nhìn thẳng vào mắt Lăng Hàn, tràn ngập tò mò và có sát ý.
Loại áp chế này thật đáng sợ, mặc kệ tu vi của ngươi thế nào, mặc kệ thiên phú của ngươi ra sao, đó là áp chế không nói đạo lý, ai có thể tiếp nhận?
Cho nên, thật nhiều người đều động sát ý, muốn xử lý Lăng Hàn tại chỗ.
Bành!
Lăng Hàn xuất quyền đánh Hà Dĩ Khoan nằm trên mặt đất, hắn cao ngạo nhìn mọi người:
Còn có ai muốn gọi gia gia hay không?
Sắc mặt của mọi người biến thành khó coi, gia hỏa này đang hấp dẫn thù hận hay sao? Đúng là phách lối!
Rốt cuộc Phong Kế Hành đã đứng dậy, hắn đứng chắp tay nhìn Lăng Hàn, trên mặt còn nở nụ cười đầy khinh miệt: Báo lên tên của ngươi! A, ngươi là rễ hành gì?