Không nên hiểu lầm.
Lăng Hàn khoát khoát tay, nói: Ngươi nhìn cổ của mình đi.
Cát Tường Thiên lấy băng kính ra, nàng nhìn vào, gương mặt xinh đẹp của nàng thay đổi.
Nhất định đã bị người ta bóp cổ qua, nhưng nàng lại không hay biết gì, cho nên trong nội tâm hoảng sợ.
Lăng Hàn cũng nghiêm túc, nữ tử này chính là Thánh Nữ Phật tộc, thực lực tuyệt đối không tầm thường, thậm chí nắm giữ Lục Tự Minh Vương chú hoàn chỉnh, nhưng lại bị “quỷ vật” bóp cổ không hay biết, chuyện này không thể tưởng tượng nổi.
Hắn quay người nhìn vào trong đại điện, muốn biết Khang Tinh Hải thế nào.
Hắn không phải lo lắng, mà là hiếu kì. Trên lưng của ngươi!
Bỗng nhiên Cát Tường Thiên lên tiếng, trong giọng nói còn mang theo hàn ý.
Chẳng lẽ?
Lăng Hàn thả thần thức ra, hắn nhìn thấy trên lưng mình có dấu bàn tay, quần áo của hắn vỡ nát, trên lưng của hắn còn lưu lại chưởng ấn màu đen.
Nhìn kỹ, ngón tay dài kinh người, hoàn toàn không giống tay nhân loại.
Mẹ nó, nơi này có nháo quỷ hay sao?
Lăng Hàn nhìn về phía Cát Tường Thiên, Cát Tường Thiên cũng nhìn hắn, trong mắt sinh ra thần thái kiêng kị.
Có thể làm cho hai thiên kiêu trúng chiêu không hay biết, “hắc thủ” kia mạnh cỡ nào.