Tống Lam cực khó chịu Lăng Hàn.
Mặc dù nàng là nữ thần mê đảo ngàn vạn nam nhân, nhưng từ trước đến nay giữ mình trong sạch, chưa từng tiếp xúc da thịt với nam nhân nào, không ngờ lại bị Lăng Hàn cưỡng ép nắm tay, nàng tức giận đến mức muốn giết người.
Nàng tức giận thì có thể làm gì?
Lăng Hàn không phải ái mộ nàng, mà chỉ là dùng nàng để chọc giận, kích thích Lục Kỳ mà thôi.
Ngươi nói, mặt mũi của nàng đặt ở nơi nào?
Lăng Hàn cảm giác được hàn ý trong ánh mắt Tống Lam, hắn hơi lo sợ, cũng không phải sợ hãi, mà là không vững tâm.
Thanh Thanh, ngươi đến phá trận.
Tống Lam không dây dưa việc này quá nhiều, mà là quay đầu nói với nữ tử khác.
Nữ tử này tướng mạo thường thường, nàng lại có khí chất khó mà nói hết, làm cho người ta nhìn rất dễ chịu. Nàng mỉm cười, nói: Được.
Hiển nhiên, nàng là một vị trận sư.
Lăng Hàn cười một tiếng, nói: Không cần làm phiền Thanh Thanh cô nương, ta đã hiểu rõ đại khái, ngươi đi theo ta là được.
Tống Lam hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Lăng Hàn lại là trận sư.
Thanh Thanh cô nương nhìn thẳng vào Lăng Hàn, nghiêm túc nói: Trận pháp nhất đạo, biến hóa ngàn vạn, chỉ cần có chút không đúng sẽ ủ thành đại họa, ngươi không nên khoe khoang.