Lăng Hàn ngừng lại, có mấy đạo nhân ảnh trực tiếp đáp xuống cách bọn họ không xa xôi.
Đối phương có năm người, theo thứ tự là ba nam hai nữ, ánh mắt Lăng Hàn lại bị một tên nam tử hấp dẫn.
Không phải đối phương đẹp trai đến kinh thiên động địa, mà là khí tràng của người này quá cường đại.
Hắn chỉ là Chú Đỉnh nhưng đứng đó giống như lỗ đen, có thể hấp dẫn lực chú ý của mọi ánh mắt.
Hắn cũng rất anh tuấn, dáng vẻ đường đường, ngũ quan như đao gọt, hình thể rõ ràng, sợi tóc đen tỏa sáng giống như mỗi sợi tóc đều là tác phẩm nghệ thuật.
Sau đó, ánh mắt Lăng Hàn mới nhìn sang một nữ tử.
Đẹp, đẹp đến mức kinh người.
Lăng Hàn không thể không thừa nhận, cho dù Nữ Hoàng, Hổ Nữu ở trước mặt nàng cũng không chiếm thượng phong, nhưng hắn nhanh chóng loại bỏ cảm giác không thích hợp cực nhanh.
Nữ tử kia đứng đó nhưng lại giống như không khí, làm cho không người nào có thể khóa chặt.
Nếu không phải nàng là Tiên Thiên thần thể, như vậy nàng tu hành công pháp đặc thù nào đó.
Nhóm người này là?
Lăng Hàn lại nhìn sang hai nam tử, hắn lập tức phán định thân phận là người đi đường.
Lục Kỳ, Tống Lam.
Bởi vì hắn đã nhìn thấy Tra Hổ cùng Trình Báo, cho nên không cần nói, nam tử kia chính là Lục Kỳ, nữ nhân đi cạnh Lục Kỳ là ai?
Tống Lam, giai nhân tuyệt sắc bài danh thứ chín Tuyệt Sắc bảng.
Đúng thế, đẹp tuyệt nhân gian, tuyệt không thể tả.
Lục Kỳ nhìn sang Lăng Hàn một chút, cũng không nói lời nào, nhưng Trình Báo quát lớn:
Lăng Hàn, gặp chủ nhân của ta còn không hành lễ!
Thái độ từ trên cao nhìn xuống, ngạo mạn giống như chó săn.
Lăng Hàn cười một tiếng, hắn nhanh chân tiến lên
Tất cả mọi người cho rằng Lăng Hàn sợ hãi, dù sao Lục Kỳ chính là siêu cấp cao thủ bài danh mười chín trên tinh võng, trên lý luận chỉ có mười tám người trong Chú Đỉnh cảnh có thể thắng hắn, tinh không lớn như thế, cho dù hắn cao ngạo gấp trăm lần cũng không có người cho rằng không ổn.
Bốn người Ngô Khởi Nguyên, Vũ Văn Thiên cảm thấy khó chịu nhưng biết Lăng Hàn lựa chọn im lặng mới là tốt nhất, hiện tại như không cúi đầu, chỉ có tự mình chuốc lấy cực khổ.
Lục Kỳ ngạo nghễ, khóe miệng cười khinh thường.
Hừ, cái gì đệ nhất nhân, không có chút cốt khí.
Lăng Hàn tiến lên, bỗng nhiên hắn vươn tay lên, tốc độ cực nhanh, hắn lập tức cầm lấy bàn tay ngọc của Tống Lam.
Lần này quá đột ngột, hoàn toàn không có người nào sẽ nghĩ tới Lăng Hàn lại lớn mật như vậy, cho dù là Tống Lam cũng ngây người, đôi mắt động lòng người nhìn chằm chằm vào Lăng Hàn, trong đó bảy phần kinh ngạc, ba phần ngượng ngùng, nhưng rất nhanh, gương mặt xinh đẹp của nàng đỏ lên, vội vàng rút tay trở về.