Lăng Hàn lên núi.
Có một số trưởng lão lựa chọn ở trong Thánh cung, nhưng cũng có vài trưởng lão lựa chọn ở trên núi, thích một nơi thanh tịnh, Liễu Tam Quân chính là cái sau.
Lăng Hàn đi lên đỉnh núi, hắn nhìn thấy một gian nhà tranh chiếm diện tích cũng không lớn, cũng không nhìn ra nơi này là chỗ ở của cường giả cấp Giáo Chủ.
Ngươi tới làm cái gì?
Liễu Tam Quân đi ra khỏi nhà. Lại muốn giết đạo đồng của lão phu sao?
Đạo đồng trước đó đứng sau lưng hắn, nghe vậy lập tức rụt cổ núp sau lưng Liễu Tam Quân.
Khốn kiếp, người phát tán lời đồn hắn là ác ma ăn người chắc chắn là lão đầu này.
Lăng Hàn im lặng, hắn nhìn thoáng qua tên đạo đồng, đạo đồng sợ đến mức rụt đầu lại, giống như bị Lăng Hàn nhìn một cái là hắn sẽ mất mạng. Tiền bối, ta tới đây cảm tạ ngươi.
Hắn chắp tay cảm tạ.
Liễu Tam Quân lạnh lùng nói: Cho nên, ngươi dọa đạo đồng của ta sợ như thế?
Đạo đồng vội vàng gật đầu không thôi, thật đáng sợ.
Sắc mặt Lăng Hàn tối tăm, chẳng phải mọi chuyện đều là lão nhân ngươi làm ra hay sao? Hơn nữa, lá gan của đạo đồng này quá nhỏ. Làm sao có thể, tiền bối ngài hiểu lầm.
Hắn cười nói.
Hắn biết, Liễu Tam Quân vẫn cảm thấy trở ngại mặt mũi, bởi vì Lăng Hàn thật sự giết đạo đồng của hắn, cho dù hắn có tâm ái tài nhưng có thể biểu đạt quá rõ ràng hay sao?