Minh Nguyệt vội vàng chạy ra mời người, qua một lúc có tiếng chuông lục lạc vang lên đinh đinh, một mỹ nữ tuyệt sắc xuất hiện trước mặt Lăng Hàn.
Với tầm mắt của Lăng Hàn cũng không thể không thừa nhận, nữ nhân trước mặt rất đẹp, đẹp đến mức xuất trần mà cao quý, còn đẹp hơn công chúa Yêu tộc mấy phần, gần với Nữ Hoàng và Hổ Nữu.
Phải biết, nàng chỉ bài danh năm mươi ba trên Tuyệt Sắc bảng, nếu là mười vị trí đầu, phong tình của bọn họ cỡ nào?
Có lẽ có thể so sánh với Hổ Nữu và Nữ Hoàng.
Lăng Hàn dùng ánh mắt tán thưởng quan sát vưu vật trước mặt, dáng người của nàng thon dài, rõ ràng thanh tú động lòng người, nhưng bởi vì eo nhỏ nhắn cho nên phần trên và phần dưới đầy đặn, hơn nữa còn có một tia vũ mị.
Bái kiến Lăng sư huynh.
Nàng mỉm cười, nàng tươi cười lộ ra hàm răng nhỏ, phong tình động lòng người.
Minh Nguyệt nhìn mà ngây người, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Lăng Hàn chỉ thưởng thức mà thôi, đương nhiên sẽ không loạn. Hắn cười nhạt một tiếng: Sư muội tốt. Sư huynh ngươi ghét bỏ ta sao, vẫn chưa mời ta ngồi.
Đàm Mộng nói nhỏ nhẹ, giống như chịu ủy giới, làm tim gan người khác như tan chảy.
Lăng Hàn duỗi tay, nói: Mời ngồi.
Đàm Mộng lúc này mới tươi tỉnh cười lên, nụ cười như trăm hoa đua nở, đẹp không sao tả xiết.
Nàng dùng tư thế ngồi ưu nhã ngồi xuống, không nói chuyện và yên lặng nhìn Lăng Hàn,.