Lăng Hàn ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy một nữ tử áo tím đang đứng trên tường rào.
Nữ tử khoảng hai mươi tuổi, tướng mạo cực đẹp, dáng người thướt tha mềm mại, nàng đứng trên cao, gió nhẹ thổi qua làm quần áo dán lên người nàng, đường cong mê người ẩn hiện.
Cô nương là?
Lăng Hàn hỏi. Ta tên là Liễu Huân Vũ.
Nữ tử nói: Ngươi là Lăng Hàn mới tới sao? Là ta!
Lăng Hàn gật gật đầu, hắn nhìn đối phương với dáng vẻ hỏi thăm.
Ngươi đứng trên trường rào nhà ta là có ý gì?
Liễu Huân Vũ cười khanh khách, nàng nhảy xuống tường rào: Thật có lỗi, ngửi được mùi thơm của đan dược cho nên ta không tự chủ muốn xem một chút. Thật không ngờ ngươi lại là một tên Đan sư!
Lăng Hàn cũng nghiêm túc, hắn cũng không phát hiện đối phương nhảy lên tường rào lúc nào, mặc dù trong đó có nguyên nhân do hắn đang chăm chú luyện chế đan dược, nhưng ngay cả như vậy, Trúc Cơ cảnh không thể thoát khỏi cảm giác của hắn, Lăng Hàn vẫn có tự tin như vậy.
Cho nên chỉ có một khả năng, Liễu Huân Vũ không phải là Trúc Cơ, chí ít cũng là Chú Đỉnh. Quá khen.
Lăng Hàn cười nhạt một tiếng.
Liễu Huân Vũ lại nhiệt tình: Ngươi quá khiêm tốn, mặc dù nơi này có nhiều hạt nhân đang ở, không thiếu người thiên phú võ đạo kinh người, nhưng nói đến Đan sư, theo ta biết chỉ có một mình ngươi. Được rồi.
Lăng Hàn không khách khí gật gật đầu, thiên phú đan đạo của hắn đúng là kinh người.