Lăng Hàn tiến nhanh về phía trước, hắn đi tới trước mặt sứ giả Thanh Long Hoàng Triều.
Tên sứ giả kia vẫn nở nụ cười xem thường, vương triều này quá xuống dốc, cho đến bây giờ hắn không nhìn thấy một người có cảnh giới tương đương hắn, đương nhiên không tính Trần Phong Viêm trong đó, hắn là gia hỏa trốn ra khỏi lồng giam, ở trong đó phong ấn bao nhiêu người, bao nhiêu cường giả, kỳ thật hắn cũng không biết gì cả.
Nhưng hắn không sợ Trần Phong Viêm, lần này hắn đại biểu cho Thanh Long Hoàng Triều đến đây, cho dù là một Trúc Cực Cơ nho nhỏ thì như thế nào, ai dám động đến hắn?
Động đến hắn chính là bất kính với Thanh Long Hoàng Triều, sẽ dẫn tới đại năng Hoàng Triều xuất thủ san bằng Huyền Bắc quốc.
Hơn nữa trừ Trần Phong Viêm ra, còn ai là đối thủ của hắn chứ?
Lăng Hàn đã đến gần, hắn vươn tay.
A!
Tất cả mọi người không tin vào mắt mình, ngươi sẽ không tát người ta đấy chứ?
Nói thật, bọn họ cũng nghĩ như thế nhưng thứ nhất không có thực lực, thứ hai cho dù có thực lực cũng không dám, người ta chính là sứ giả Thanh Long Hoàng Triều, đánh người ta sẽ xảy ra đại sự.
Lớn mật!
Sứ giả Thanh Long Hoàng Triều giận dữ, đừng nói Lăng Hàn còn không có đánh tới, cho dù đối phương đứng trước mặt mình, làm ra tư thế như vậy cũng đủ làm hắn tức giận.
Có hiểu quy củ hay không?
Ta chính là sứ giả vào triều. Ta đánh tên vương bát đản ngươi đấy!
Lăng Hàn nói, hắn tát mạnh một cái.
Hắn không tát một cách đột ngột, mà là tỏ thái độ rõ ràng, ta muốn tát ngươi, tát đường đường chính chính.
Đúng là như thế, sứ giả Thanh Long Hoàng Triều giận không kiềm được, ngươi còn dám tát? Muốn chết!