Lăng Hàn quay trở lại địa phương gặp Bích Tiêu công chúa ban đầu, không lâu sau, hắn nhìn thấy Bích Tiêu công chúa, Lục Oa xuất hiện, nhưng Bích Tiêu công chúa không đi một mình, bên cạnh nàng là một nam tử trẻ tuổi khí vũ hiên ngang mang theo vũ khí.
A?
Ngươi là ai?
Không chờ Lăng Hàn nói chuyện, nam tử trẻ tuổi kia lên tiếng quát hỏi Lăng Hàn, lời nói vô cùng ác liệt, hiển nhiên hắn tràn ngập địch ý với Lăng Hàn.
Lăng Hàn hiểu ra, thời điểm Bích Tiêu công chúa đi một mình và bị tên kia gặp được, có lẽ hắn si mê nhan sắc của nàng, cho nên vẫn đi theo Bích Tiêu công chúa. Bây giờ nhìn thấy nàng “hẹn hò” với nam tử khác, hắn cực kỳ tức giận. Không có quan hệ gì tới ngươi.
Hắn thản nhiên nói. A, ta đã biết, ngươi chính là gia hỏa bị treo thưởng, tên là Lăng Hàn.
Nam tử trẻ tuổi kia nhanh chóng nhận ra thân phận của Lăng Hàn, hắn hừ một tiếng, nói: Bản thiếu không muốn giết vô danh tiểu tốt như ngươi, như vậy sẽ bị người khác cho rằng ta tham một ít Đạo Thạch kia, nhanh cút cho ta! Không biết xấu hổ!
Lục Oa nói: Phụ thân, đánh hắn, đánh hắn tới khi mẫu thân hắn cũng không nhận ra.
Ai, ngay cả Lục Oa cũng biến thành bạo lực cuồng?
Lăng Hàn quay đầu lại, hắn nói: Dạy qua các ngươi bao nhiêu lần, chúng ta phải lấy đức phục người!
Bích Tiêu công chúa khinh bỉ hắn, ngươi còn lấy đức phục người? Không nên quá bạo lực.
Nam tử trẻ tuổi kia cũng bị lời nói của Lăng Hàn và Lục Oa chọc giận, điềm nhiên nói: Ngươi thật to gan, dám làm càn trước mặt Triển Hoành ta! Ngươi có biết ta là ai không?