Lăng Hàn hàn huyên với Lâm Tầm một hồi lâu, quả nhiên đối phương thủ tín, hắn lấy ra vài đoạn Hồ Thanh Mộc bán cho Lăng Hàn, số năm còn cao hơn đoạn lúc trước, giá tiền của hắn lại tương đối công đạo.
Hai người đạt thành ước định, Lâm Tầm bán cho Lăng Hàn bao nhiêu Hồ Thanh Mộc, Lăng Hàn sẽ bán bao nhiêu Thanh Mộc Bổ Linh đan cho Lâm Tầm.
Nhìn thì Lăng Hàn kiếm lợi lớn, hắn là Đan Đạo Đế Vương, tỉ lệ thành đan vượt qua tưởng tượng của mọi người, đối với Đan sư bình thường, đây là yêu cầu quá cao.
Lăng Hàn hiểu rõ, người trên Dược Viên tinh phần lớn là dược nông nhưng không có một Đan sư, cho nên sản xuất dược liệu chỉ có thể bán ra mà không thể tự mình luyện đan.
Mặc dù bọn họ nắm được đầu nguồn của luyện đan nhưng kiếm lợi nhuận không nhiều, đầu to đều bị Đan sư, dược sư công hội chiếm hết.
Không có biện pháp, các tinh thể chung quanh Dược Viên tinh liều mạng ép giá, từ đó giá cả nguyên vật liệu cũng không cao.
Các ngươi không chuyên chở dược liệu của mình ra ngoài hay sao?
Lăng Hàn hỏi. Nghĩ thì nghĩ tới, hơn nữa cũng thử qua.
Lâm Tầm lắc đầu, nói: Bên ngoài tinh thể của chúng ta có hải tặc vũ trụ, chúng đoạt hết hàng hóa của chúng ta, kết quả càng hỏng bét.
Lăng Hàn cười lạnh: Cái gì hải tặc vũ trụ, tám thành là đám mua dược liệu giả trang thôi. Ai!
Lâm Tầm thở dài, nói: Không có biện pháp, mặc dù Dược Viên tinh chúng ta thích hợp dược liệu sinh trưởng, nó lại không thích hợp cho võ giả trưởng thành, không sinh ra cao thủ, cho nên cũng chỉ có thể mặc người ta chém giết.