Cút ngay!
Bích Tiêu công chúa quát lớn. Mỹ nữ thật cay, nhưng bản thiếu thích!
Một giọng nói nam tử vang lên, hắn nói chuyện rất vô lại. Mỹ nữ, về sau theo bản thiếu, muốn cái gì, bản thiếu sẽ mua cho ngươi! Ta đã nói ngươi cút ngay!
Bích Tiêu công chúa quát lên lần nữa, trong giọng nói mang theo tức giận rất lớn. A, mặt mũi trắng nõn, đến đây, để ca ca sờ một chút.
Nam tử kia lại nói.
Oanh!
Âm thanh chiến đấu vang lên, sóng năng lượng ập tới.
Lăng Hàn nhìn sang, có người đang đùa giỡn Bích Tiêu công chúa.
Mặc dù hắn không có ý tưởng gì với công chúa Yêu tộc nhưng không có đạo lý nhìn nàng bị người ta khi dễ. Ha ha, quả nhiên là một đóa hoa hồng có gai, ca ca thích! Dê xồm!
Lăng Hàn đi tới, nhìn thấy Bích Tiêu công chúa đang đại chiến với một tên nam tử áo xanh, nam tử kia nhìn sơ qua chừng hai lăm hai sáu tuổi, biểu lộ cà lơ phất phơ, xuất thủ càng bỉ ổi, chuyên duỗi móng về vào mặt, ngực và đùi của Bích Tiêu công chúa.
Việc này làm Bích Tiêu công chúa phi thường kiêng kị, cho dù nàng có thể đánh chết đối phương cũng không muốn bị đối phương chạm vào người mình.
Nàng chỉ có thể kéo dài khoảng cách, sử dụng kình lực oanh kích, nhưng nam tử áo xanh lại từng bước ép sát, chiêu chiêu hạ lưu, Bích Tiêu công chúa giận dữ mắng mỏ nhưng lại không thể làm gì.