Mỹ nữ, một năm không gặp, ngươi càng xinh đẹp hơn xưa.
Lăng Hàn cười nói với Bích Tiêu công chúa.
Bích Tiêu công chúa hừ một tiếng: Người nào đó không gặp một năm, dường như miệng lưỡi trơn tru hơn xưa.
Lăng Hàn cười ha ha: Người gặp việc vui cho nên tinh thần sảng khoái, cũng lắm mồm với ngươi hai câu.
Việc vui gì?
Bích Tiêu công chúa không có hỏi, nàng cũng không phải là người bát quái. Nàng nói: Ngươi đi một mình đi. A, ngươi ghét bỏ ta sao?
Lăng Hàn cười nói.
Bích Tiêu công chúa lắc đầu: Thực lực của ta quá yếu, chỉ liên lụy đến ngươi.
Hóa ra như thế.
Lăng Hàn cười cười: Không sao, ta rất mạnh.
Bích Tiêu công chúa vẫn lắc đầu: Ta muốn dựa vào thực lực bản thân đứng vững tại nơi này, ngồi tại nơi mà ta nên ngồi.
Lăng Hàn im lặng một lúc, gật đầu nói: Tốt, vậy ta đi trước.
Hắn tôn trọng ý nghĩ của đối phương, hắn nhanh chóng rời đi.
Bích Tiêu công chúa nhìn bóng lưng hắn rời đi, sau khi Lăng Hàn biến mất vẫn không thu hồi ánh mắt, hơi si, hơi ngốc.