Bóng người nói xong liền hóa thành ánh sáng biến mất không thấy đâu nữa.
Trần Phong Viêm cả ngày bận rộn cái gì đó, vì sao luôn phái ra chân thân xuất hiện, tại sao chân thân hắn không hiện thân?
Có lẽ đang trùng kích Tứ Cực cảnh, muốn trở thành đại năng cấp Giáo Chủ?
Có khả năng, cho nên, hắn hiện tại mười phần ẩn nhẫn, bởi vì chỉ cần trở thành cấp Giáo Chủ, Thái Cổ Chân Quân là kình địch thì thế nào?
Một hồi xung đột đã được hóa giải như thế, nhưng bầu không khí không thể trở lại như lúc ban đầu, sắc mặt những người đến từ bên ngoài rất khó coi, bị một tên Tầm Bí cảnh áp chế, bọn họ làm sao ngẩng đầu lên nổi.
Nhưng trong chiến đấu cùng giai, bọn họ thật không phải là đối thủ của người ta.
Hừ, Tầm Bí cảnh cùng giai vô địch thì có ý nghĩa gì? Đúng thế, vượt qua Tiên môn, thiên tài vẫn lạc còn ít sao? Chỉ có thể đắc ý tới hiện tại, chờ vượt qua Tiên môn, lại đánh nhau cùng cấp, ta giết dễ như trở bàn tay. Trúc Cơ mới là thời điểm bắt đầu tu luyện, Phàm cảnh không có chút ý nghĩa nào.
Không qua bao lâu, những người đến từ bên ngoài lại nói chuyện, cũng bắt đầu gièm pha Lăng Hàn.
Đám người này rất đáng giận, rõ ràng đánh nhau cùng cấp không địch lại, hiện tại lại trào phúng người khác.
Lăng Hàn không nói chuyện, hắn bày những bảo vật vừa thắng lên bàn.
Lúc này đám người bên ngoài im lặng không nói nữa.
Những tiền đặt cược này chính là sỉ nhục của bọn họ, cũng là chiến tích của Lăng Hàn, bọn họ còn có thể nói cái gì?
Yến hội tiếp tục nhưng mỗi người không có hào hứng.