Đây là người cuối cùng.
Lăng Hàn cảm thán, không có người nào là đồ ngốc, nhất là người có thể bị đưa tới nơi đây, từng người đều là thiên tài trong gia tộc hoặc tông môn, đều là người thông minh tuyệt đỉnh.
Hắn chín trận chiến chín thắng, mặc dù đều là thắng “gian nan” nhưng vẫn có người khám phá.
Giả heo ăn thịt hổ, cố ý gài bẫy.
Cũng chỉ có một người?
Lăng Hàn cố ý nhìn bốn phía, nói: Ta không ngại cho các ngươi tiến lên, năm người đi, cùng tiến lên, thế nào?
Không người trả lời. Mười người?
Lăng Hàn lại nới lỏng điều kiện: Một mình ta đánh mười người, thua các ngươi lưu bảo vật lại, thắng thì mang Thiên Văn ngọc đi.
Lập tức có mấy người kích động, nhưng cuối cùng không ai đáp lại.
Ai, thật sự là một đám hèn nhát, đã bị dọa sợ. Mười người cũng không dám, ta thật sự xem trọng các ngươi!
Lăng Hàn lắc đầu, vẻ mặt đầy trào phúng.
Nhìn hắn phách lối như vậy, đám người kia rất tức giận, người Huyền Bắc quốc hưng phấn khó hiểu, đúng là tăng thêm mặt mũi.
Đế đô song kiêu, quả nhiên không phải gọi không.
Hồng Thiên Bộ đi cũng không có quan hệ, bọn họ còn có Lăng Hàn, có thể quét ngang cùng giai.
Nét mặt của Mã hoàng hậu, các vị hậu phi vào Đại hoàng tử lại không vui, bọn họ kết thù lớn với Lăng Hàn, tự nhiên không muốn thấy Lăng Hàn uy phong bát diện như thế.