Thật sự ngu xuẩn, tự tìm đường chết.
Hà Tam lắc tay áo, nội tâm rung động khó hiểu.
Vì cái gì Lăng Hàn không chạy, nhiều lần liều mạng với hắn, nếu không Lăng Hàn cũng không cần vận dụng âm khí ngập trời, làm hại mình bị âm khí quấn thân, tự tìm đường chết.
Lăng Hàn nhoẻn miệng cười, nói: Ngươi cho rằng, chỉ là ngươi cho rằng mà thôi.
Hà Tam cũng không xuất thủ, hiện tại hắn không cần xuất thủ, Lăng Hàn bị âm khí quấn thân, giờ chết đã đến gần.
Lăng Hàn lại vươn tay, hét lớn: Úm!
Oanh, phật âm cuồn cuộn làm người ta tỉnh ngộ.
Lục Tự Minh Vương chú, có thể trấn tà ác, có thể giết tâm ma, chuyên khắc tà vật, siêu độ vong hồn.
Phun ra một chữ, lòng bàn tay Lăng Hàn xuất hiện tử khí, sau đó biến thành tro tàn, giống như chôn vùi. Siêu độ vong linh, thủ đoạn Phật tộc!
Hà Tam nói: Ngươi là Phật tộc!
Con em ngươi mới là hòa thượng đầu trọc!
Lăng Hàn nói thầm một câu, cũng không để ý tới hắn, tiếp tục hét lớn: Úm!
Oanh, lại có khói đen bay ra ngoài. Úm! Úm! Úm! Úm! Úm!
Khi Lăng Hàn không ngừng hét lớn, từng đám khói đen bị ép ra và biến mất.
Khóe miệng Hà Tam co giật, vì sao ngươi chỉ có một chữ “úm”? Không phải Lục Tự Minh Vương chú là sáu chân ngôn sao, năm cái khác đâu, bị ngươi ăn rồi sao?