Uy lực Chiến Thần tam thức quá cường đại nhưng cho dù như thế, gánh nặng lên người Lăng Hàn rất lớn, lúc trước hắn thi triển một lần, hắn không thể vận dụng liên tục.
Cho dù hắn hiện tại là Khai Khiếu cảnh nhưng vẫn bị áp lực.
Chỉ qua mấy giây, khí huyết Lăng Hàn đã khôi phục như cũ, thể phách của hắn quá mạnh mẽ, sau khi nghỉ ngơi vài lần là khôi phục, hắn không thể vận dụng Chiến Thần tam thức, bằng không tự chuốc khổ cực, thậm chí là muốn chết.
Lúc này, đã không còn hình bóng Mạnh Dương Thành, Lăng Hàn không có truy kích, dù phát động Chỉ Xích Thiên Nhai cũng vô dụng, với trí tuệ của Mạnh Dương Thành, hắn sẽ không đi thẳng.
Lăng Hàn thả tiểu la lỵ ra ngoài.
A, thần miếu?
Đường Vân Nhi kinh ngạc, sau đó chỉ vào Lăng Hàn, Thối Lăng Hàn, không phải ngươi nói là ảo giác sao? Đã mang ngươi vào nơi này, làm gì có nhiều phàn nàn như thế?
Lăng Hàn cười nói.
Tiểu la lỵ chu miệng nhưng nàng lại bị thần miếu hấp dẫn: Đi đi đi, đi xem một chút, người ta thật hiếu kỳ.
Lăng Hàn cũng hiếu kì, hai người cùng đi vào cổng.
Thần miếu cực kỳ to lớn, vàng son rực rỡ, hiển nhiên đã bị phá hoại cực lớn, bức tường xuất hiện rất nhiều vết ngấn, có chút như vết kiếm, có chút là vết đao, thậm chí là tay không đánh nát.
Nếu Mạnh Dương Thành ở đây, hắn sẽ biết vết thương như vậy là chiến đấu năm đó lưu lại.