Hưu hưu hưu, đám sóc tấn công Lăng Hàn, vô số trái cây rơi xuống.
Lăng Hàn xuất thủ, hai tay uốn lượn, lực lượng nhu hòa nâng trái cây, sau đó hắn ném sang một bên, oanh, oanh, oanh, tiếng nổ lớn vang lên liên tiếp, không có trái cây nào nổ trúng Lăng Hàn.
Nam tử đeo kiếm nháy mắt vài lần, Lăng Hàn làm nhìn như nhẹ nhõm nhưng cần lực khống chế đạt tới mức hoàn mỹ, dùng nhu lực bao phủ trái cây, nếu có chút sai lầm, trái cây sẽ nổ tung.
Trình độ khống chế lực lượng hoàn mỹ như vậy, người này chính là quái vật.
Hắn vội vàng giữ vững tinh thần, cũng xuất kích.
Lăng Hàn đã tiếp cận thân cây, hắn lao tới, chân đạp vào thân cây, hưu hưu hưu, hắn lao thẳng về tán cây.
Chi chi chi!
Đám sóc hoảng hốt, chúng vội vàng ném trái cây.
Lăng Hàn không ngừng xuất chưởng, nhu lực bộc phát, cũng bao phủ từng quả trái cây và “ném” ra ngoài. Ngươi ném đi nơi nào?
Bên dưới, nam tử đeo kiếm rống to, trái cây bị Lăng Hàn hóa giải có vài quả bay về phía hắn.
Lăng Hàn cười to: Ta không cố ý.
Ta xem ngươi chính là cố ý.
Nam tử đeo kiếm tức giận, hắn có thể kết luận Lăng Hàn tuyệt đối có năng lực khống chế phương hướng ném trái cây, lại cố ý dẫn mấy quả ném về phía mình, khẳng định là đối phương cố ý.
Hết lần này tới lần khác, hắn không có chứng cứ để chỉ trích.
Hơn nữa ai bảo hắn đi theo đằng sau Lăng Hàn?
Kỳ thật hắn có thể chọn hướng khác nhưng hắn khẳng định sẽ tiếp nhận càng nhiều trái cây công kích, không giống hiện tại, có Lăng Hàn hấp dẫn tất cả hỏa lực, hắn chỉ cần lưu ý Lăng Hàn “không cẩn thận” ném trái cây tới mà thôi.
Lựa chọn như thế nào, đơn giản hơn rất nhiều.
Lăng Hàn đã tiếp cận tán cây, đám sóc đã bỏ chạy tán loạn.
Hắn ngẩn ngơ, không phải các ngươi lúc trước hung ác lắm sao, vì sao hiện tại lại sợ rồi?