Lăng Hàn trấn định tự nhiên, gật đầu, nói:
Là ta, có gì chỉ giáo? Ngươi rất giống một người?
Ngưu Kiếm Hoa lạnh lùng nói. Người anh tuấn tiêu sái như ta, tại sao còn có người giống ta?
Lăng Hàn kinh ngạc nói. Phốc!
Tiểu la lỵ bật cười, nàng chưa từng gặp qua người nào không biết xấu hổ như vậy.
Da mặt Ngưu Kiếm Hoa run run vài cái, vì cái gì người này vừa nói chuyện thì hắn có cảm giác bị chọc giận như vậy?
Từ điểm này, hắn rất giống với Tàn Dạ kia.
Thà giết lầm cũng không bỏ sót. Bắt người.
Hắn hạ lệnh. Vâng, thiếu gia!
Bốn lão giả đều khinh miệt nhìn Lăng Hàn, đối phó một Khai Khiếu cảnh nho nhỏ, bốn người bọn họ không cho rằng đây là việc lớn.
Cho nên bọn họ đều chậm rãi tới gần, cũng không sốt ruột, bọn họ muốn gây áp lực lên Lăng Hàn.
Lăng Hàn suy nghĩ thật nhanh, hắn phải dùng Chỉ Xích Thiên Nhai chạy đi sao?
Không nói tới Chỉ Xích Thiên Nhai có bị cường giả Tiên đồ ngăn cản hay không, cho dù không, hắn bỏ chạy thành công, lại dùng da Hư Không Thú trốn thoát nhưng tiểu la lỵ làm sao bây giờ, có biến thành nơi trút giận hay không? Các ngươi muốn bắt cóc kẹo sữa nhỏ đáng yêu, xinh đẹp, nhu thuận, hiếu thuận, ân… Còn có thông minh, dũng cảm sao?