Tạm thời không có khả năng tăng thêm, Lăng Hàn rời khỏi phòng, hắn nhìn thấy Ngưu Kiếm Hoa và một nam tử trẻ tuổi khác đang vây quanh một mỹ nữ.
Nữ tử kia thân mặc váy màu xanh nước biển, dáng vẻ thướt tha mềm mại, tướng mạo động lòng người, làn da trắng như tuyết và bóng loáng như mỡ dê, dung mạo rất xuất chúng, khó trách có thể hấp dẫn hai người Ngưu Kiếm Hoa vây quanh như vậy.
Lăng Hàn nhìn sang liền thu hồi ánh mắt, sau khi Ngưu Kiếm Hoa phát hiện hắn đi ra ngoài, hắn như hiến vật quý nói với nữ tử:
Tiêu cô nương, đây chính là bói toán đại sư mà ta nói, linh nghiệm đến ghê gớm!
Vết sưng trên đầu hắn ngày hôm qua đã biến mất, vận rủi quấn quanh người hắn cũng không cánh mà bay, ròng rã một buổi sáng, hắn cũng không xui xẻo uống nước tê răng, đột nhiên đánh rắm, hắn đã tin tưởng vận rủi đã rời đi.
Bởi vậy, hắn tự nhiên cũng tin tưởng thân phận bói toán đại sư của Lăng Hàn không nghi ngờ.
Thần kỳ. Dừng lại!
Tên nam tử trẻ tuổi khác tên là Tôn Tầm, hắn lắc đầu nói: Một tiểu tử miệng còn hôi sữa làm sao có thể là bói toán đại sư? Chí ít cũng phải là cường giả Sinh Đan thậm chí là Chân Ngã cảnh mới có tư cách đi thôi diễn thiên cơ, huống chi còn cải biến vận mệnh.
Hắn không tin Lăng Hàn là bói toán đại sư.
Ngưu Kiếm Hoa đâu chịu mất mặt trước mỹ nữ, hắn vội vàng nói: Ngươi không hiểu cũng không cần nói mò, đây tuyệt đối là một vị bói toán đại sư! Ha ha, nghe ngươi nói như thế, chỉ sợ hắn còn không biết tên của người ta?
Tôn Tầm cười ha ha.
Ngưu Kiếm Hoa lập tức nghẹn lời, ngay từ đầu hắn căn bản khinh thường biết tên Lăng Hàn, sau đó mở miệng là một tiếng đại sư, cũng quên hỏi tên Lăng Hàn.
Tiêu Huyên ngược lại sinh ra mấy phần hứng thú, nàng hỏi Lăng Hàn: Xin hỏi vị đại sư này xưng hô như thế nào?