Lăng Hàn đứng vững trên mặt đất, vững như bàn thạch.
Khốn kiếp, quái vật!
Nhìn thấy hắn vẫn còn đứng vững, bọn họ sợ hãi run rẩy, vội vàng quay trở về, nào dám xuất kích lần nữa.
Lăng Hàn chỉ cười cười, hung danh của hắn đã xâm nhập lòng người, phát hiện hắn không có việc gì, không có kẻ nào dám xông ra đối mặt với hắn.
Hắn khôi phục tinh thần, hắn đang suy nghĩ có nên ném sắc trư đi dò đường hay không?
Tên kia có thể hấp thu tất cả công kích, có nổ cũng không chết được.
Cảm nhận được ánh mắt tràn ngập ác ý của Lăng Hàn, sắc trư lại run rẩy, nó quay đầu nhìn sang Lăng Hàn, gương mặt đầy uất hận.
Tuyệt đối, tuyệt đối không cho phép đem heo đại gia làm đá dò đường!
Nhưng Lăng Hàn cũng chỉ cần thăm dò một chút, hắn lại tiến vào khu vực dây mướp nhưng lần này hắn tận lực đi tới gần những dây mướp đang phát sáng.
Đương nhiên, hắn sẽ không buông lỏng cảnh giác, có lẽ phỏng đoán của hắn không chính xác, cho nên hắn vẫn kiềm chế một chút.
Tới gần, tới gần, tới gần, không có bất kỳ phản ứng gì.
Lăng Hàn tươi cười nhưng hắn không dám chủ quan, bởi vì có khả năng vừa rồi là trùng hợp.
Phỏng đoán cần nhiều ví dụ chứng minh nó là đứng.
Hắn bắt đầu di chuyển, hắn vẫn tới gần những dây mướp phát sáng, gần, đi xa, không có phản ứng nào, mười lần sau, Lăng Hàn đã hoàn toàn khẳng định, phỏng đoán của hắn là chính xác.
Không, không phải chứ! Gia hỏa này không phải người! Chỉ bị nổ một lần, sau đó hắn tìm ra quy luật? Tê, Hồng Thiên Bộ cũng như thế, đây là năng lực của yêu nghiệt tuyệt thế sao?