Lăng Hàn biến mất lần nữa.
Những tên Tầm Bí cảnh kia sợ rồi, đối thủ như vậy quá đáng sợ, có thể tới lui như chỗ không người, lại có thể ẩn hình, thẳng đến khi công kích tới trước mặt mới phát hiện, bọn họ càng khó lòng phòng bị.
Thời điểm muốn rời đi chỉ cần bước một cái, khi đó có thể biến mất trong nháy mắt, bọn họ cũng không thể chặn đường.
Đối phương không khác gì siêu cấp sát thủ, có ai không sợ?
Xèo, lúc này có người bay đi, hắn không nói câu nào, lập tức rời khỏi đội ngũ.
Có chuyện gì thế? Dù sao mọi người không biết.
Đã có người đầu tiên cũng sẽ có người thứ hai, những Tầm Bí cảnh kia cùng rời đi, bao quát tên Tầm Bí cảnh bị nện ngất xỉu vừa rồi, hắn đã sớm tỉnh lại nhưng bị vận rủi quấn thân, lúc chạy bảy bước đã ngã năm lần, gương mặt hắn tái nhợt.
Có một ít Khai Khiếu cảnh cũng chạy đi, sợ Lăng Hàn không tìm thấy chính chủ sẽ giết loạn, đa số người lưu lại, đã không thẹn với lương tâm, tự nhiên không sợ.
Lại nói, Lăng Hàn cũng không giống người không nói đạo lý.
Bọn họ không nhìn thấy Lăng Hàn xuất hiện, bởi vì Lăng Hàn đã cởi áo choàng xuống, mang theo bảy tiểu oa nhi đi tới, cho dù là ai cũng không cách nào liên hệ vú em như hắn với đại ma vương giết người lúc nãy.
Qua một lúc, mộc phạt lại xuất hiện.
Lăng Hàn đoạt một chiếc, hắn và bảy tiểu oa nhi ngồi lên.
Chơi vui nha! Phụ thân, nhanh chạy đi, chúng ta phải là người đầu tiên!
Đám tiểu oa nhi kêu lên, cảm thấy chơi rất vui.
Những người khác lắc đầu.
Đây không phải trò chơi, dẫn theo sáu tiểu oa nhi chạy tới nơi này, thật sự không biết chữ “chết” viết như thế nào.
Nhưng bây giờ mọi người không có tâm tình để ý tới, cường giả Tầm Bí cảnh đã bỏ chạy, bọn họ phải tổ đội lần nữa.