Vừa mới đến Phiêu Miểu phong, đã có hạ mã uy?
Thằn lằn, ngươi rất âm hiểm!
Lăng Hàn cười nói, hắn đá một cước, sử dụng năng lượng bó chân nhưng vẫn bị răng nanh sắc bén đâm rách, cũng phá hư giày của hắn.
Cũng may, chân hắn không bị thương.
Thằn lằn không mở miệng, trong mắt chỉ có giết chóc. Ừm?
Lăng Hàn vốn cho rằng nó là Yêu tộc, cũng giữ lại nguyên hình, nhưng hiện tại xem ra, nó không khác gì dã thú nguyên thủy, cường đại thì cường đại nhưng tràn ngập dã tính, cũng không sinh ra trí tuệ. Không biết thịt thằn lằn có ăn ngon hay không.
Hắn lẩm bẩm một câu, chiến ý dần dần bộc phát.
Con thằn lằn rất cẩn thận, từ việc nó phục kích mà không phải công kích chính diện thì có thể thấy được, bởi vì nó cho rằng Lăng Hàn rất mạnh, đương nhiên sẽ không phát động tấn công trước, nó bắt đầu quan sát tìm kiếm nhược điểm trên người Lăng Hàn.
Lăng Hàn cười ha ha, nói: Nếu ngươi không đến, vậy ta đến!
Hắn thét lên một tiếng, lúc này lao thẳng vào con thằn lằn.
Phanh! Phanh! Phanh!
Hắn cách không đánh ra mấy kình lực đáng sợ còn kèm theo năng lượng cao, tăng lực phá hoại lên trên diện rộng, đáng kinh ngạc là, mặc dù quyền kình có thể xé rách phòng ngự của thằn lằn, nhưng hiệu quả quá mức bé nhỏ, chỉ đánh rơi vài lân phiến mà thôi.
Lực phòng ngự rất mạnh.
Lăng Hàn nhìn sang, nơi này không chỉ có một con thằn lằn, mà là trải rộng khắp bãi cát, rất nhiều người bị phục kích, những kẻ không có năng lực phản kháng đều bị nuốt, có người may mắn thoát khỏi một kiếp, nhưng không ít người trọng thương, thiếu cánh tay hay cụt chân cũng không phải số ít.
Rất nhiều người không phải đối thủ của thằn lằn, cho dù trốn được một kiếp cũng vô dụng, cũng bị săn giết rất nhanh.