Oanh, khi sương mù bao phủ còn mang theo sóng lớn ập tới, sóng biển nặng nề nện vào thân thuyền, không ít người bay lên cao, có một ít người rơi vào trong biển.
Ầm ầm ầm, từng cột nước bắn lên tung tóe.
Cũng may, sau khi sóng lớn qua đi cũng không có đợt sóng khác ập đến, thân thuyền lắc lư mấy lần liền khôi phục ổn định, đám người vội vàng ném dây thừng cứu người, sương mù quá lớn cho nên đưa tay không thấy bàn tay, nếu như có người bị sóng đánh cho xa, đừng nói dây thừng, cho dù là thuyền lớn cũng không nhìn thấy.
Tất cả mọi người kêu to, muốn dùng giọng nói hướng dẫn người rơi xuống biển.
Lăng Hàn cầm lấy một sợi dây thừng, hắn đi tới mạn thuyền và phát động nhãn thuật, hắn nhìn thấy một người liền nhảy xuống biển, hắn kéo người này và ném lên boong thuyền.
Hắn dùng một tay cầm dây thừng, mũi chân đạp vào thân thuyền và lao về phía người thứ hai, hắn cũng ném đối phương lên boong thuyền.
Ba người, bốn người, năm người, có người luống cuống bị hắn ném đi dễ dàng, có người tính phòng vệ cực mạnh, thời điểm hắn nghĩ cách cứu viện còn phát động công kích.
Cũng may, những người ngã xuống biển đều có thực lực yếu, bọn họ có thể gây tổn thương Lăng Hàn hay sao?
Chỉ vài phút sau, Lăng Hàn đã bơi quanh thuyền lớn một vòng, hắn cứu lên ít nhất hai mươi người.
Tính ra có hơn một nửa người trên thuyền rơi xuống biển.
Lúc hắn quay về boong thuyền, lúc này có nhiều người chạy tới cảm tạ, nhưng cũng có một ít người khinh thường, dường như tự kiềm chế thân phận, cho rằng cứu những cặn bã này là hạ giá bản thân mình.