A, cái chết của hắn lại còn thành toàn một cơ duyên lớn của Lăng Hàn sao?
Không được!
Hắn lập tức bơi về phía trong trung tâm của ao nước. Hắn nghe được Lăng Hàn nói, Vạn Độc Nguyên lại là căn nguyên của sinh mạng, vậy nhất định có thể hóa độc của giải hắn, chữa trị tốt vết thương cho hắn, thậm chí còn có thể khiến cho hắn thu được càng nhiều lợi ích hơn.
Lăng Hàn lắc đầu. Vạn Độc Nguyên này lại sao có thể dễ dàng thu được?
A.
Nghiêm Tuấn phát ra tiếng kêu thảm thiết. Một tay của hắn đã chạm tới độc nguyên, nhưng trong nháy mắt cả cánh tay đều bị dung hòa. Cho dù là xương cũng không còn lại một chút nào.
Hắn oán độc nhìn Lăng Hàn. Gia hỏa kia lại còn hãm hại mình.
Ọc ọc ọc.
Hắn đã không có sức lực để tiếp tục giằng co, toàn thân đều chìm xuống dưới mặt nước. Nước ao dâng lên một chút, sau đó mặt ao lại khôi phục sự yên tĩnh.
Nghiêm Tuấn chết, trong lòng Lăng Hàn lại không có sóng gió lớn gì. Hắn căn bản không để loại nhân vật nhỏ này ở trong lòng. Bây giờ hắn nghĩ tới, giết chết là được, không cần thiết vì thế mà vui mừng khôn xiết các loại.