Những hạt này đều tương ứng với năng lượng kim. Năng lượng sáng ngời cường độ lại lớn, năng lượng ảm đạm cường độ lại nhỏ. Hơn nữa những hạt căn bản không có khả năng bất động, mà đang nhanh chóng di chuyển.
Thu!
Trong thức hải, niệm lực tạo thành hình thái linh đồ. Nhất thời, những hạt căn bản này đều giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, bay tới.
Lăng Hàn đưa tay phải ra. Những hạt căn bản này đều quấn ở trên tay hắn. Tốn khoảng một phút, số lượng những hạt căn bản này đạt trình độ tới đủ nhiều, không cần lại lấy niệm lực cảm ứng, có thể lấy mắt thường nhìn thấy được, hình thành một tia ánh sáng rực rỡ màu vàng.
Lấy niệm lực làm như manh mối, khiến cho năng lượng được cụ thể hóa.
Âm thanh của Trần Phong Viêm truyền tới.
Lăng Hàn thực hiện theo lời hắn nói. Tầng ánh sáng rực rỡ màu vàng kia lập tức biến thành thực chất. Dường như ở trên nắm đấm của hắn đeo một găng tay. Chỉ là cái “găng tay” này nhìn qua có chút không được tự nhiên. Có bộ phận đặc biệt sáng, có bộ phận lại muốn ảm đạm hơn một chút.
Lăng Hàn biết, đây là hắn lấy ra toàn bộ hạt căn bản chất đống cùng nhau, cho nên có nơi năng lượng nồng đậm, sẽ sáng hơn một điểm, có nhiều chỗ năng lượng rất thưa thớt, sẽ ảm đạm hơn rất nhiều.
Điều này đưa đến hậu quả chính là sẽ giảm xuống năng lượng của lực phá hoại.
Ai, hắn thở dài.
Quá thất bại.
Trần Phong Viêm lại lộ ra vẻ kinh ngạc: Ngươi lần đầu tiên lấy niệm lực khai thông, lại có thể làm được tình trạng như vậy?
Hắn thấy, Lăng Hàn ở trong thời gian ngắn như vậy có thể cảm ứng được hạt căn bản năng lượng đã không tệ. Nhưng Lăng Hàn còn ngưng tụ chúng lại, hóa thành thực chất.