Nguyên Cương khổ sở xin tha, nhưng loại tiểu nhân vật này, ai sẽ để ở trong lòng? Cuối cùng, hắn chỉ có thể âm u rời đi.
Các nhân viên khác trong cửa hàng vỗ tay kêu hay. Nguyên Cương này tiểu nhân đắc chí, quãng thời gian trước quả thực hung hăng đến không biên giới, bây giờ gặp phải kết cục như vậy… Đáng đời!
Tiểu Anh nhìn Lăng Hàn được đám người Phó Nguyên Thắng, Chư Hòa Tâm vây quanh, biến mất ở khúc cua, ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ si mê.
Nàng còn là một tiểu cô nương, tự nhiên ảo tưởng lãng mạn không ít. Chỉ là nàng biết thân phận của mình và Lăng Hàn kém quá nhiều, nên chỉ ảo tưởng một chút mà thôi, trong lòng tràn ngập cảm kích. Bởi vì nàng là được Phó Nguyên Thắng mở miệng, địa vị ở Thiên Dược Các sẽ cực kỳ vững chắc.
Với Lăng Hàn mà nói, đây chỉ là một sự việc xen kẽ, khi hắn tới thư phòng của Phó Nguyên Thắng, đã quên sạch chuyện lúc trước. Hắn cũng không muốn lãng phí thời gian, mở miệng “mượn” Phó Nguyên Thắng một ít dược liệu.
Phó Nguyên Thắng đương nhiên là xua tay lại gật đầu, xua tay đương nhiên không phải từ chối Lăng Hàn yêu cầu, mà là muốn đưa không dược liệu cho Lăng Hàn.
Đùa sao, vị này là đan đạo đại sư, có thể cung cấp dược liệu cho Lăng Hàn, chính là vinh quang của hắn, còn muốn tiền?
Lăng Hàn cũng không khách khí, nói:
– Như vậy đi, ta sẽ luyện đan ở ngay đây, các ngươi có thể nhìn xem thủ pháp của ta.
Hắn dự định biểu diễn một bộ thủ pháp luyện đan, cái này còn kém Tam Hỏa Dẫn rất xa, nhưng đối với ba người Phó Nguyên Thắng mà nói, lại cực kỳ quý giá.
Phó Nguyên Thắng tức giận đến cả người run rẩy, lòng tốt của hắn lại gặp phải hồi báo như vậy.
– Cút ra ngoài!
Lăng Hàn chỉ ra cửa, lạnh lùng nói với Hà Lâm.
– Tiểu tử, ngươi thật to gan, lại dám nói chuyện với ta như thế?
Hà Lâm đầu tiên là sửng sốt, sau đó giận tím mặt.
– Ừm!
Chư Hòa Tâm và Trương Vị Sơn đồng thời nhảy ra, trợn mắt nhìn Hà Lâm.
– Hai con chó không biết thời vụ!
Hà Lâm lạnh lùng hừ một tiếng.
– Coi như các ngươi không đuổi ta, ta cũng rời đi, lại phải xem một tiểu tử chưa dứt sữa luyện đan, phi!
– Ha, ha, ha!
Hắn cười to ba tiếng, nghênh ngang rời đi.
—————