– Nguyên quản sự…
Tiểu Anh nhỏ giọng nói với nam tử trung niên kia. Thiên Dược Các có quy củ của Thiên Dược Các, tuyệt không thể vô lễ với khách, đây là điều quy định thứ nhất.
Người đàn ông trung niên kia không vui nhìn Tiểu Anh, phất phất tay nói:
– Người đâu, đuổi tên quỷ nghèo này ra ngoài cho ta!
Tiểu Anh không dám nói thêm gì nữa, chỉ dùng ánh mắt đồng tình nhìn Lăng Hàn và Hổ Nữu. Người đàn ông trung niên kia gọi Nguyên Cương, trước đây chỉ là một tạp dịch, không nghĩ tới đệ đệ của hắn ở mấy tháng trước, đột nhiên lên cấp thành Đan sư Hoàng Cấp trung phẩm, để địa vị của Nguyên Cương cũng nước lên thì thuyền lên, ngồi lên vị trí tiểu quản sự.
Bởi vì thường ngày bất đắc chí, bây giờ vừa ngồi lên địa vị cao, Nguyên Cương liền trở nên hung hăng, nghĩ trăm phương ngàn kế bày ra cảm giác ưu việt của hắn.
Lăng Hàn rất bất hạnh, vừa vặn đụng vào trên lưỡi thương của tên này.
Hai đại hán vạm vỡ đi tới, đứng phía sau Lăng Hàn, một người nói:
– Vị khách nhân này, xin theo chúng ta ra ngoài.
Lăng Hàn thở dài, lẽ nào phải sử dụng bạo lực sao?
– Lăng Hàn! Lăng Hàn!
Đúng lúc này, chỉ nghe một thanh âm yểu điệu từ phía sau truyền tới.
Lăng Hàn quay đầu nhìn, đối phương lại là Thích Chiêm Thai, vị Thất Quận Chúa của Đại Nguyên Vương phủ kia, sao chạy đến nơi này? Lại nhìn kỹ, hóa ra Chư Hòa Tâm và Trương Vị Sơn cũng tới, như vậy cô nàng này theo tới cũng rất bình thường.
Hắn không thể hỏi Lăng Hàn, cũng sẽ không hỏi Nguyên Cương, mà nhìn về phía Tiểu Anh.
Nguyên Cương nháy mắt ra dấu với Tiểu Anh, hi vọng nàng có thể miệng hạ lưu tình, nói vài lời hay cho hắn. Nhưng Tiểu Anh chỉ làm như không thấy, từ đầu chí cuối nói ra chuyện vừa nãy.
Phó Nguyên Thắng giận tím mặt, chỉ vào mũi Nguyên Cương nói:
– Ngươi thật to lớn, ngươi cũng có thể đại biểu lão phu nói chuyện sao? Nếu là tự ngươi nói, vậy thì ăn đi!
Da mặt của Nguyên Cương co rút, lúc này là một vị Các chủ của Thiên Dược Các mở miệng a, ngay cả Vũ Hoàng hiện tại cũng phải cho mặt mũi. Xem ra, ngày hôm nay hắn ăn cũng phải ăn, không ăn cũng phải ăn a.
Chỉ là ăn một cái bàn, làm sao mở miệng được?
Hắn nhắm mắt, dỡ xuống một cái chân bàn, đặt ở bên mép, răng rắc răng rắc. Tu vi của hắn là Luyện Thể tầng chín, răng và sức mạnh đều không yếu, nhai nát chân bàn là điều chắc chắn.
Nhân viên khác nhìn thấy, đều cười trộm không thôi.
Nguyên Cương tiểu nhân đắc chí, người không ưa tác phong của hắn cũng không ít, chỉ là không dám tỏ thái độ mà thôi, bây giờ nhìn thấy hắn ăn thiệt thòi, tự nhiên mừng rỡ xem trò vui.
Lăng Hàn không có hứng thú nhìn Nguyên Cương ăn hết cái bàn, hắn nói với Phó Nguyên Thắng:
– Người như thế không thể dùng. Tiểu cô nương này không tệ, chức vị trống liền để nàng tiếp nhận.
– Vâng.
Phó Nguyên Thắng đặt tư thái đến mức thấp nhất.
Tiểu Anh lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, ánh mắt nhìn về phía Lăng Hàn tràn ngập cảm kích.
—————