Chương 1880: Ám sát Thánh Đế

“Có thể thông qua…”

Tiếp nhận lệnh bài chứng minh thân phận của Lôi trưởng lão, vị thủ vệ có tu vi Thánh Tướng đứng trước đại môn Thánh Cung cho phép ba người Lạc Nam đi vào.

Lạc Nam không dám trắng trợn dò xét, nhưng dựa vào trực giác…hắn có cảm giác được không dưới mười cổ khí tức đang ẩn nấp trong không gian, mỗi khí tức đều cường đại hơn vị thủ vệ vừa đón tiếp ba người.

Hiển nhiên Thánh Cung sâm nghiêm đến cực điểm, trước sự giám sát trong âm thầm của những cường giả này, e rằng ngay cả con ruồi khi chưa được cho phép cũng không thể bay lọt.

Vừa bước ra khỏi cổng, ập vào mắt Lạc Nam là một phương thế giới hoàn toàn khác.

Nhìn từ bên ngoài thì Thánh Cung chỉ là một tòa cung điện lộng lẫy, nguy nga mà thôi.

Nhưng tiến vào bên trong thì lại có không gian rộng lớn hơn gấp vô số lần, đủ loại kiến trúc, đình đài lầu các tọa lạc bên trong Thánh Cung như có một tòa thành nằm bên trong cung điện vậy.

Qua đó có thể thấy Thánh Cung cũng là một kiện pháp bảo không gian bất phàm, hoặc có Trận Pháp cao cấp mở rộng không gian so với thực tế.

Đổi lại là người khác có lẽ sẽ bất ngờ trước sự xa hoa và bất phàm này của Thánh Cung, tuy nhiên Lạc Nam ngay cả Pháp Bảo cấp Chí Tôn là Đông Hoa Sơn Trang, bên trong chứa đựng cả một phiến vũ trụ cũng đã từng nhìn thấy qua, Thánh Cung này còn chưa đủ để làm hắn để ý.

Mà ở bên cạnh, vị Lôi trưởng lão nhìn thấy Lạc Nam biểu lộ bình thản, ngược lại còn dùng ánh mắt đánh giá và hứng thú dò xét Thánh Cung chứ không có chút dáng vẻ cung kính sợ hãi nào, trong lòng thầm nghĩ:

“Cũng không biết là tài cao gan lớn hay trẻ nhỏ vô tri đây…”

“Tướng Công tiểu ca ca, ngươi sẽ theo ta vào học sao?” Lôi Giai Nghi nhìn sang hắn chớp chớp đôi mắt tròn hỏi, hiển nhiên đã bị hắn lừa gạt thành công, cứ tưởng tên của hắn là Lạc Tướng Công.

“Ta là thiên tài còn cần phải đi học sao?” Lạc Nam hừ một tiếng, dương dương đắc ý nói:

“Ta chỉ quân lâm Thánh Cung để chơi đùa khám phá, thế gian này nào có người đủ bản lĩnh dạy ta?”

“Tướng Công tiểu ca ca lợi hại như vậy sao?” Lôi Giai Nghi có chút hồ nghi, hiển nhiên không tin tiểu ca ca tuổi còn nhỏ hơn mình đã có bản lĩnh lớn.

“Tiểu béo ú ngươi dám hoài nghi ta?” Lạc Nam trừng mắt, ngạo nghễ nói:

“Ngay cả việc Luyện Khí chán ghét đến cùng cực mà ta còn thành công làm được, chẳng lẽ ta không tài giỏi?”

“Đúng vậy nha.” Hai mắt của Lôi Giai Nghi sáng rực lên, nhìn lấy hắn thán phục cong môi:

“Ta nghe phụ thân nói chuyện này rồi, Luyện Khí ồn ào, nhàm chán muốn chết mà ngươi cũng làm được, ngươi quá lợi hại rồi!”

“Chính là như vậy…” Lạc Nam vỗ vỗ lồng ngực:

“Ngày sau ngươi cứ ngoan ngoãn nghe lời, cam đoan ca ca cho ngươi ăn ngon mặc ấm.”

Lôi Giai Nghi ngập tràn sùng bái nhìn lấy hắn.

Lôi Gia nữ trưởng lão khóe miệng giật giật, rốt cuộc nhịn không nổi đem Lôi Giai Nghi kéo về phía sau mình, dùng ánh mắt đề phòng nhìn Lạc Nam, rất sợ tiểu tử này đem tiểu thư nhà mình làm cho hồ đồ ngây ngốc.

“Lạc Tiểu Thiếu Chủ, trong Thánh Cung cấm động thủ, vấn đề an toàn cũng cực kỳ đảm bảo…trừ khi bất chợt có địch nhân tập kích, nhưng khả năng này gần như bằng không.” Lôi Gia nữ trưởng lão nhìn hắn nói:

“Vậy nên ngươi cứ cầm theo Lệnh Bài của ta làm tín vật mà tự do tham quan, chỉ cần đừng đến hậu cung của bệ hạ là được!”

Đừng thấy Lôi Gia nữ trưởng lão hòa ái dễ gần mà xem nhẹ, bản thân của nàng cũng là một vị Khí Thánh Hoàng, tại trong Quân Đô có danh tiếng cực lớn, cầm theo Lệnh Bài tín vật của nàng là có thể thoải mái ung dung.

“Đa tạ trưởng lão tiền bối, tiểu tử sẽ đánh nhanh rút gọn…à không, tiểu tử nhất định sẽ cẩn thận.” Lạc Nam cam đoan nói.

Lôi Trưởng Lão toàn thân lảo đảo, âm thầm cầu nguyện tiểu tử này đừng gây thêm phiền toái nào cho chính mình.

Dặn dò hắn thêm vài lời quan trọng, nàng lúc này mới dẫn theo Lôi Giai Nghi rời đi.

“Đừng đến hậu cung sao?” Lạc Nam trong lòng thầm mắng một tiếng.

Rương đặc biệt thứ hai nằm ở hậu cung mới là điều đáng nói.

Âm thầm đau đầu, Lạc Nam ra vẻ ngô nghê đi tham quan Thánh Cung, trong lòng lại bắt đầu tìm kiếm mục tiêu thực hiện mưu kế.

“Cái gì? Người nói tiểu tử họ Lạc kia vậy mà cùng Lôi Gia Trưởng Lão một thân một mình xâm nhập Thánh Cung?”

Bên trong một gian đại điện, Hoàng Quý Phi nhận được tin tức đầu tiên liền sững sờ, theo sau đó là mững rỡ như điên:

“Đây không phải là cơ hội trời ban sao? tiểu tử họ Lạc chẳng phải muốn tìm đường chết?”

“Không, hắn không đi tìm đường chết…ngược lại chúng ta còn phải cố gắng bảo vệ an toàn của hắn!” Người đứng đối diện Hoàng Quý Phi vội vàng lắc đầu, sắc mặt nghiêm nghị.

Chỉ thấy đây là một lão già râu tóc trắng bạch, toàn thân toát ra một cổ hơi thở già nua, lại có vài phần tiên phong đạo cốt.

Lão già này chính là Hoàng Nhân, phụ thân của Hoàng Quý Phi và Hoàng Thanh, đảm nhiệm chức vụ Thái Phó đương triều, là một trong những quần thần hàng đầu của Càn Quân Đế Quốc, chó săn trung thành của Càn Quân Thánh Đế.

“Tại sao?” Hoàng Quý Phi dựng thẳng chân mày:

“Thằng nhóc khốn kiếp đó ỷ thế hiếp người, từng xém chút giết chết đệ đệ!”

Hiển nhiên việc Hoàng Thanh bị Lạc Nam ức hiếp ở Trân Bảo Lâu đã truyền đến tai nàng.

“Hừ, sinh nữ nhi đúng là không dùng được, suy nghĩ quá ngắn…” Hoàng Nhân giận dữ hừ một tiếng, kiên nhẫn giải thích:

“Tiểu tử họ Lạc kia được chính trưởng lão của Lôi Gia mang vào Thánh Cung, việc này chắc chắn đã thông qua sự đồng ý của Lôi Kiêu.”

“Chưa kể chẳng lẽ ngươi nghĩ Ninh Vô Song đui mù? Thân là cường giả lại không phát hiện nhi tử của mình đi đâu à?”

“Cả Lôi Kiêu và Ninh Vô Song đều tượng trưng cho hai gia tộc quyền lực hàng đầu Càn Quân Đế Quốc, đồng thời bọn hắn đều là nhân vật cường thế, một là Khí Thánh Đế, một là Thánh Đế đấy.”

“Nếu tiểu tử kia mất một sợi tóc bên trong Thánh Cung, e rằng Lôi Gia và Lạc Gia lập tức toàn diện xuất động, đến lúc đó toàn bộ Càn Quân Đế Quốc gà bay chó chạy, dù là Bệ Hạ cũng phải sứt đầu mẻ trán, nói không chừng ngôi vàng cũng ngồi không vững khi địch nhân bên ngoài nhân cơ hội hỗn loạn giết vào!”

“Vậy nên tuyệt đối không thể động đến hắn, thậm chí phải bảo vệ hắn tránh xảy ra sơ suất bên trong Thánh Cung.”

“Lôi Kiêu và Ninh Vô Song cũng hiểu rõ đạo lý này nên mới thản nhiên để tiểu tử đó dạo chơi tùy tiện như vậy, hiểu chưa?”

Hoàng Nhân ánh mắt híp lại như lão hồ ly.

Hoàng Quý Phi càng nghe sắc mặt càng trở nên khó coi, cũng biết mình vừa rồi suy nghĩ lỗ mãng, hít sâu một hơi gật gật đầu:

“Ta đã hiểu thưa phụ thân, huống hồ thằng nhóc đó chỉ là phế vật không đáng phải lo ngại, chúng ta còn có thể lợi dụng hắn cho một số chuyện…”

“Tạm thời ngươi đừng tự ý nhắm vào hắn!” Hoàng Nhân vuốt vuốt râu, nhếch miệng cười tà:

“Tin tức hắn vào Thánh Cung chắc chắn không lọt khỏi tai bệ hạ, người sẽ có động thái…”

“Động thái gì?” Hoàng Quý Phi liền cảm thấy hứng thú.

“Về thiên phú của tiểu tử kia…” Hoàng Nhân ung dung đáp:

“Đây là cơ hội tốt để xác định hắn có phải phế vật chân chính hay tất cả chỉ là mưu hèn kế bẩn của Ninh Vô Song.”

Hoàng Quý Phi giật mình, quả thật là như vậy.

Đổi lại nếu nàng là Càn Quân Thánh Đế, nàng cũng thật sự muốn biết đáp án đó.

Lạc Nam không biết về cuộc đối thoại của Hoàng Nhân và Hoàng Quý Phi, mà dù biết thì hắn cũng lười quan tâm.

Đã dám đi vào Thánh Cung, hiển nhiên hắn cũng đã nghĩ đến điều mà Hoàng Nhân suy nghĩ, chỉ cần Càn Quân Thánh Đế chưa thật sự dám trở mặt với Lạc Gia và Lôi Gia, chắc chắn sẽ không dám động thủ với hắn bên trong Thánh Cung này.

Nếu chỉ có một mình Lạc Gia thì cũng thôi, nhưng lại có thêm Lôi Gia đang cực kỳ hưng thịnh, là thế lực Luyện Khí Sư chủ chốt của Càn Quân Đế Quốc, Càn Quân Thánh Đế sẽ không ngu xuẩn đến mức ra tay với Lạc Nam khi chính Lôi Kiêu là người tạo điều kiện để hắn tiến vào nơi này.

“Tiểu đệ đệ, ngươi đi lạc đúng không? có cần tỷ tỷ mang ngươi trở về Học Phủ hay không?”

Một thanh âm uyển chuyển êm tai bất chợt vang lên bên cạnh.

Lạc Nam đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy người vừa lên tiếng là một vị cung nữ có dung mạo thanh tú.

Trong lòng có điều suy nghĩ, Lạc Nam cười hì hì đáp:

“Tỷ tỷ tốt bụng, ta không thích đi học nhàm chán, đa tạ ý tốt của ngươi.”

“Không thích đi học? thế ngươi thích cái gì?” Cung nữ nghi hoặc hỏi.

“Đệ chỉ thích đi chơi với những nữ nhân xinh đẹp như tỷ tỷ!” Lạc Nam cười hắc hắc trả lời.

“Ở đâu ra đứa trẻ xấu xa?” Cung nữ trong lòng yêu kiều hừ một tiếng, ngoài mặt ôn nhu xoa xoa đầu hắn quan tâm hỏi:

“Ngươi là con cháu nhà nào? nhìn dáng vẻ tuấn tú lịch sự chắc hẳn thân phận không đơn giản nha!”

“Ta có mặt ở nơi này, đương nhiên chính là người trong hoàng thất rồi.” Lạc Nam ra vẻ chân thật đáp.

Ánh mắt cung nữ lóe lên, một tia chán ghét như ẩn như hiện.

Nào ngờ Lạc Nam liền bồi thêm: “Nhà của ta là Lạc Gia!”

Cảm giác ghét bỏ thoáng chốc biến mất vô tung vô ảnh, cung nữ gật gù đáp:

“Thì ra là Lạc Tiểu Thiếu Chủ, dù ở trong Thánh Cung ta cũng có nghe qua tin tức của ngươi, nghe đồn ngươi là một thằng nhóc ác!”

Lạc Nam âm thầm buồn bực, ra vẻ tò mò cầu khẩn: “Đây là lần đầu tiên ta vào Thánh Cung, đối với khắp nơi đều lạ lẫm, không biết cung nữ tỷ tỷ có thể mang ta đi dạo?”

“Thánh Cung đâu phải hậu hoa viên mà ngươi muốn dạo thì dạo?” Cung nữ lườm hắn một cái:

“Bất quá ngươi muốn đi đâu đây?”

“Nghe nói hậu cung của bệ hạ giai lệ ba ngàn, tiểu đệ muốn mở rộng tầm mắt…” Lạc Nam thẳng thừng đáp.

Cung nữ toàn thân cứng đờ, hung hăng phi một tiếng:

“Mới có tí tuổi đầu đã tham hoa háo sắc, bất quá lại dám nhắm vào vườn hoa của bệ hạ, tiểu tử ngươi không sợ bay đầu à?”

“Chính vì ta còn nhỏ tuổi nên mới không sợ, trẻ nhỏ không biết không có tội mà…” Lạc Nam ngây thơ vô số tội đáp.

Cung nữ chỉ biết im lặng, cuối cùng bất đắc dĩ gật đầu:

“Thôi được rồi, ta là thiếp thân thị nữ của Duệ Phi, vừa lúc muốn tiến vào hậu cung hầu hạ người, có thể mang ngươi theo cùng!”

“Đa tạ cung nữ tỷ tỷ.” Lạc Nam vui vẻ nhảy dựng lên.

Cung nữ liếc xéo hắn một cái.

Nàng đi trước dẫn đường, Lạc Nam liền lon ton chạy theo phía sau.

Băng qua các tòa kiến trúc như mê cung, Lạc Nam và cung nữ rốt cuộc đi đến một nơi thanh mát, cảnh vật mộng mơ hữu tình.

Non nước uốn quanh, bách hoa đua nở, chim cầm tẩu thú hoan ca hòa âm, đan xen giữa cảnh vật thiên nhiên dễ chịu là các tòa cung điện nguy nga tráng lệ, cung nữ ra ra vào vào, không nhìn thấy bóng dáng nam nhân nào.

Hiển nhiên đã đi vào phạm vi hậu cung của Càn Quân Thánh Đế, nơi ở của các phi tần, hầu hạ các nàng chỉ có cung nữ, bất kỳ nam nhân nào cũng không được bước vào.

Mặc dù chỉ là chỗ ở của những thị thiếp nhưng nồng độ Nguyên Khí lại cao đến dọa người, khí tức đám phi tần của Càn Quân Thánh Đế cũng rất bất phàm, chứng tỏ ngoài nhan sắc thì các nàng cũng có tu vi không tệ.

“Ánh mắt của cẩu Thánh Đế rất tốt nha, chẳng trách từng mê luyến Vân Duyên sư muội.” Lạc Nam âm thầm suy nghĩ.

Hắn và cung nữ một đường xâm nhập sâu vào hậu cung, điều kỳ quái chính là suốt đường đi yên lặng đến cực điểm, chẳng thấy bóng dáng của bất kỳ cung nữ nào khác, chẳng thấy ai phát hiện có một tiểu nam hài đang vào hậu cung của Thánh Đế.

Lạc Nam cong nhẹ bờ môi, xem ra sắp có chuyện thú vị a.

Rất nhanh, hắn và cung nữ liền tiến vào một đình viện nhỏ giữa vườn hoa, nơi có một vị mỹ phụ nhân mặc cung trang, đang ngắm hoa thưởng trà.

“Duệ Phi, nô tỳ đã trở về…” Cung nữ hướng mỹ phụ nhân hành lễ.

Duệ Phi nhẹ gật đầu, đưa mắt nhìn sang chợt phát hiện Lạc Nam, nhất thời sắc mặt đại biến:

“Ngươi! tiểu nam hài này vì sao có mặt ở đây? nam nhân đi vào hậu cung của bệ hạ chính là trọng tội!”

“Hắn chỉ là một đứa bé…” Cung nữ ra vẻ hoảng hốt đáp:

“Huống hồ hắn là Lạc Tiểu Thiếu Chủ, thân phận bất phàm, ắt hẳn sẽ không xảy ra chuyện.”

“Hồ đồ.” Duệ Phi biểu lộ trắng bệch quát, lo lắng đến toàn thân run rẩy:

“Chính vì thân phận của hắn nên bệ hạ sẽ không động vào hắn, nhưng mạng của ta và ngươi e rằng khó thể giữ được!”

Cung nữ nghe xong hai chân mềm nhũn xém chút quỵ xuống, sợ hãi nhìn lấy Lạc Nam.

“Có nghiêm trọng như vậy không?” Lạc Nam hết sức phối hợp hỏi.

“Lạc Tiểu Thiếu Chủ, ngươi đã vô tình hại chết chúng ta rồi biết không hả?” Duệ Phi nước mắt chực chờ rơi xuống.

“Duệ Phi, là ta hại ngươi rồi.” Cung nữ sầu khổ:

“Để ta mang hắn rời đi, mọi chuyện sẽ không liên lụy đến ngươi…”

“Vô ích, chẳng may các ngươi bị phát hiện thì kết cục càng nặng nề hơn!” Duệ Phi hai mắt bỗng nhiên lóe lên một tia hy vọng, liền kéo tay Lạc Nam đề nghị:

“Ta có một biện pháp hóa nguy thành an, không biết Lạc Tiểu Thiếu Chủ có nguyện ý cứu chúng ta?”

“Đương nhiên nguyện ý!” Lạc Nam vỗ vỗ ngực: “Có thể anh hùng cứu mỹ nhân là bổn phận của ta!”

Hai nữ âm thầm phi một tiếng, có quỷ mới cần ngươi làm anh hùng.

Duệ Phi mở miệng nói: “Ta có học một phương pháp tạo ảo giác, tạm thời khiến bề ngoài của ngươi trở thành một nữ nhân, khi đó ngươi chỉ cần nhanh chân một chút là thành công rời khỏi hậu cung mà không lo bị phát hiện.”

“Tốt quá!” Lạc Nam mừng rỡ: “Mau làm đi, ta không muốn hại chết tỷ tỷ.”

Duệ Phi gật gù, lấy ra một cái chậu nước trong suốt, ra hiệu Lạc Nam trích huyết nhỏ vào:

“Ta cần một giọt máu của ngươi để thi triển phương pháp đó!”

“Đau lắm nha…” Lạc Nam ra dáng công tử bột sợ chảy máu, trong lòng lại sử dụng Thiên Cơ Lâu dò xét mục đích và ý đồ thật sự của Duệ Phi.

Tiêu tốn 600 Điểm Danh Vọng, có được đáp án.

Ánh mắt lấp lóe, hắn âm thầm cười nhạt.

Thì ra Duệ Phi là do Càn Quân Thánh Đế sai sử, muốn lừa hắn lấy máu, thông qua giọt máu sẽ xác định xem hắn có thật sự là nhi tử của Ninh Vô Song và Lạc Chiến Quốc hay không, đồng thời cũng dựa vào khí tức trong giọt máu kết luận tu vi thật sự của hắn.

Hiển nhiên Càn Quân Thánh Đế vẫn chưa tin tưởng Lạc Gia Thiếu Chủ chỉ là tên phế vật, còn hoài nghi thân phận của hắn, cẩn thận đến cực điểm.

Nghĩ đến đây Lạc Nam quyết định phối hợp, điều động Bất Hủ Diễn Sinh Kinh phóng thích khí tức Nguyên Anh hòa vào trong máu.

Kiếp này hắn thật sự là nhi tử của Lạc Gia, chẳng có gì phải e ngại.

Sau một phen vờ vịt sợ đau, cuối cùng Lạc Nam vẫn cắn răng nhỏ giọt máu đó vào trong chậu nước, có Cấm Kỵ qua mặt, sự nghi ngờ của Càn Quân Thánh Đế xem như trở nên vô dụng.

Duệ Phi hài lòng gật đầu cười, liền giả vờ thi triển một thoáng Ảo Trận cấp thấp lên xung quanh Lạc Nam, biến bộ dạng bên ngoài của hắn giống với tiểu cung nữ.

“Nhờ giọt máu của ngươi mà phương pháp che giấu đã thực hiện thành công, bất quá hiệu quả không được bao lâu, ngươi mau rời khỏi hậu cung!” Duệ Phi hướng hắn căn dặn.

Muốn lừa gạt trẻ nhỏ vô tri, hành động thi triển Ảo Trận của nàng chẳng liên quan gì đến giọt máu vừa lấy cả.

Lạc Nam vẫn diễn kịch xuất sắc: “Đa tạ Duệ Phi tỷ tỷ, có thể không làm liên lụy đến ngươi là tốt lắm rồi.”

“Thật là tiểu tử hiểu chuyện, ta phải lập tức cầu kiến bệ hạ để trì hoãn thời gian cho ngươi!” Duệ Phi vội vàng thu hồi chậu máu, xoay người đứng lên.

“Để nô tỳ theo hầu nương nương!” Cung nữ cũng nhanh chóng theo cùng.

Thoáng chốc đình viện chỉ còn lại một mình Lạc Nam.

Hắn cũng không rời đi theo lời dặn của Duệ Phi, ngược lại dựa vào vị trí mà Hệ Thống cung cấp ung dung đi đến.

Cũng may vị trí lần này của Rương Đặc Biệt không nằm trong tẩm cung của vị phi tần nào, mà chỉ nằm ở giữa một vườn hoa thơm ngát.

Rất nhanh Lạc Nam đã phát hiện một chiếc rương màu Bạch Kim.

“Chẳng lẽ màu sắc quyết định trình độ trân quý của vật phẩm bên trong?”

Lạc Nam hơi kinh ngạc, lần trước trong phòng của đại tẩu chỉ là cái rương màu đen mà thôi, lần này vậy mà có màu bạch kim sáng chói.

Vừa mới đặt tay mở ra rương đặc biệt, chưa kịp quan sát vật phẩm bên trong.

ĐÙNG!

Một thanh âm thật lớn kinh thiên động địa nổ ra giữa Thánh Cung khiến hắn xém chút bật ngửa.

“Cung nữ của Duệ Phi muốn ám sát Bệ Hạ!”

“Mau chóng hộ giá!”

Giọng nói rống giận kinh hồn của cường giả ầm ầm quét ngang bốn phương tám hướng.

Lạc Nam ngây ngẩn cả người, khóe miệng lẩm bẩm:

“Quả nhiên nữ nhân đó có vấn đề!”

Chúc cả nhà tối vui vẻ <3

Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ

Số TK: 1809205083252

NGUYEN PHUOC HAU

Ngân hàng Agribank ạ. (Chi nhánh: Cờ Đỏ – Cần Thơ II)

Paypal: [email protected]

Momo: 0942973261

Viettelpay: 9704229212704295

Prev
Next