“Thật là phế vật!”
Bên trong một cung điện lộng lẫy, khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Quý Phi âm trầm lạnh lẽo, hoàn toàn không có chút dáng vẻ hiền dịu trước đó.
Nàng nhìn lấy một thân ảnh khoác áo choàng đen đang quỳ gối trước mặt mình, giọng điệu đay nghiến ngoan lệ:
“Chẳng phải ngươi đã dùng tính mạng để thề thốt sẽ độc chết cái thai trong bụng con tiện nhân kia hay sao? vì sao nó vẫn sống sót và sinh ra? chẳng lẽ ngươi phản bội bổn phi?”
Người khoác áo choàng khúm núm toàn thân run rẩy, lời nói kính sợ mang theo hoài nghi:
“Hồi bẩm nương nương, thuộc hạ sẳn sàng để ngươi sưu hồn chứng minh trong sạch, thuộc hạ đã cực kỳ cẩn trọng sử dụng Vô Vi Độc qua từng ngày, tận mắt chứng kiến nàng ta ăn vào, không hiểu sao cái thai đó vẫn còn sống.”
“Là ngươi vô dụng chứ sao?” Hoàng Quý Phi một chân đem người khoác áo đen bay ngược thổ huyết, giận dữ quát:
“Cút đi!”
Người khoác áo choàng không dám tức giận, ngược lại cung cung kính kính: “Đội ơn nương nương, thuộc hạ sẽ tìm cách nghĩ công chuộc tội.”
“Không có lệnh của bổn phi tạm thời án binh bất động, ngươi mà để lộ sơ suất ta tru ngươi cả nhà!” Hoàng Quý Phi hừ lạnh.
“Tuân lệnh.” Người khoác áo đen kính cẩn bò ra ngoài, ngay cả đứng cũng không dám đứng.
Một mình trong cung điện, Hoàng Quý Phi sắc mặt biến ảo thất thường, lẩm bẩm trong miệng chỉ mình nàng nghe được:
“Tiện nhân kia là cường giả hiếm có, bào thai trong bụng ả chắc chắn có sức sống rất mạnh, xem ra Vô Vi Độc có thể qua mặt ả nhưng lại không đủ khả năng độc chết đứa nhỏ…”
“Bất quá khả năng rất lớn dù độc không chết cũng gây ra những tổn hại nặng nề, chính Vô Vi Độc đã biến nó thành phế vật và chột một con mắt…”
Hiển nhiên cái thai và đứa nhỏ mà Hoàng Quý Phi đang nhắc đến là ám chỉ Lạc Nam.
Nàng cho rằng việc Lạc Nam là một phế vật không có được linh căn cũng như chột một bên mắt là do công dụng mà Vô Vi Độc mang lại.
Hiện tại toàn bộ Càn Quân Đế Quốc đều biết hậu nhân của Lạc Gia, vị tiểu thiếu chủ vừa mới chào đời là phế vật, danh tiếng của Lạc Gia bị ảnh hưởng rất nghiêm trọng.
Một gia tộc có người thừa kế xuất chúng và một gia tộc chỉ sinh ra phế vật có ý nghĩa rất khác nhau, chênh lệch chẳng khác nào như trời và đất cả.
“Nói không chừng đây lại là ông trời muốn giúp ta, để một tên phế vật sống sót tốt hơn việc thai nhi vô duyên vô cớ chết đi…” Hoàng Quý Phi nhếch miệng mỉm cười.
Ánh mắt động đậy, trong đầu đang nghĩ rất nhiều cách thức để lợi dụng tên phế vật đó làm danh vọng của Lạc Gia suy yếu.
…
Lạc Nam đã không còn chột ngay khi ra đời vào ngày thứ hai.
Mẫu thân của hắn dùng dược lực của một loại Tứ Tinh Thánh Quả có tên là Mê Nhãn Quả đút vào miệng hắn.
Mê Nhãn Quả là tài nguyên tốt nhất để trị liệu, khôi phục các tổn thương mà cường giả hay sử dụng nếu bị kẻ địch công kích vào mắt trong quá trình chiến đấu.
Ngay cả cường giả cấp Thánh Tướng mù lòa cũng có thể dùng Mê Nhãn Quả trị liệu, huống hồ gì là một thằng bé như Lạc Nam?
Cái tên Mê Nhãn Quả có ý nghĩa sẽ giúp người sử dụng nó sở hữu một đôi mắt hấp dẫn mê người.
Nhờ thế mà vị trị trống rỗng Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn để lại đã được một con mắt nhân loại bình thường sáng rực như sao trời thay thế, cực kỳ linh động và có thần.
Lạc Nam không còn bị chột, tuy nhiên Cấm Kỵ Chi Nhãn là thứ mà Mê Nhãn Quả cũng vô pháp tác động.
Bất quá để tránh bị nghi ngờ, Lạc Nam liền ra lệnh Cấm Kỵ Chi Nhãn ngụy trang, biến thành hình dạng con mắt giống với bên còn lại.
Vậy nên lúc này đây hắn đã sở hữu đôi mắt bình thường, dung mạo càng thêm tuấn tú khả ái khiến mẫu thân yêu thích vô cùng.
Chưa dừng lại ở đó, mẫu thân còn sử dụng Hỏa hệ Linh Căn Quả, Phong hệ Linh Căn Quả và Mộc hệ Linh Căn Quả để tái tạo Linh Căn cho hắn.
Lạc Nam cũng rất biết cách phối hợp, thả lỏng một chút khí tức của Diễm Tâm Đỉnh, Vũ Phong Đỉnh và Thiên Mộc Đỉnh ra ngoài đan điền, đem tu vi áp chế ở mức Luyện Khí Sơ Kỳ.
Điều này khiến mẫu thân của hắn thập phần vui vẻ, nhi tử của nàng rốt cuộc đã sở hữu 3 loại Linh Căn, còn bước chân vào nhập môn tu luyện.
Dù Luyện Khí Sơ Kỳ ở Nguyên Giới còn yếu hơn cả con kiến, nhưng ít nhất điều này đã khiến nàng thấy được hy vọng.
Nàng tin tưởng dưới sự bồi dưỡng của mình, nhi tử dù khó đuổi kịp các thiên tài nhưng cũng sẽ không còn mang danh phế vật.
“Đợi nhi tử lên ba tuổi đã có thể truyền thụ Công Pháp tu luyện…” Mẫu thân bế Lạc Nam trong tay, bắt đầu suy tính:
“Công Pháp cao cấp nhất của Lạc Gia đạt đến cấp Cửu Tinh Thánh Công, e rằng với thiên phú của Tiểu Nam sẽ khó mà lĩnh hội, nên cho hắn tu luyện Công Pháp cấp thấp để thích ứng dần dần, đợi hắn tiến vào Nhập Thánh mới đủ khả năng tiếp nhận truyền thừa của Lạc Gia.”
Công pháp cấp thấp cũng không hề khó tìm, với bản lĩnh của nàng chỉ cần vài ngày là đủ viết ra ra hàng trăm, hàng nghìn loại Công Pháp từ Đế Cấp Cực Phẩm trở xuống.
Lạc Nam nhìn mẫu thân đang vì mình tính chuyện tương lai mà âm thầm cảm động, nàng không hề có một tia ghét bỏ hay nãn lòng khi nhi tử của nàng kém cõi hơn so với những đứa trẻ khác.
Hắn âm thầm thề chờ ngày hắn đủ lông đủ cánh, đủ sức loại bỏ mọi nguy cơ, hắn sẽ để nàng vì hắn mà kiêu ngạo.
“Tham kiến Gia Chủ, tham kiến Tiểu Thiếu Chủ.”
Đúng lúc này có hai âm thanh dịu dàng ngoan ngoãn vang lên.
Chỉ thấy ngoài cửa có hai thiếu nữ như hoa như ngọc mặc váy trắng, dung mạo giống y như đúc, ngũ quan tinh xảo, mắt to má đào, mũi quỳnh môi đỏ, tóc mượt như mây đang khom lưng cầu kiến.
Dáng người của các nàng uyển chuyển lã lướt, ngực nở mông cong, vòng eo nhỏ nhắn tạo thành đường cong chữ S trông vô cùng hấp dẫn, lại có khí chất thanh nhã như tiểu thư đài các, tràn ngập hơi thở của thanh xuân.
Lạc Nam thầm ước tính tuổi của hai thiếu nữ này e rằng còn nhỏ hơn cả Tiểu Kỳ Nam, bất quá tu vi mà các nàng thể hiện ra lại đều là Tiểu Thánh.
Mẫu thân cũng đưa mắt nhìn hai nàng hứng thú hỏi: “Các ngươi chính là lễ vật mà Bệ Hạ tặng cho Tiểu Nam đúng chứ?”
Lạc Nam giật mình, lúc này mới nhớ lại tên thái giám đi cùng Hoàng Quý Phi kia mang đến một đống lễ vật, trong đó có đề cập đến một đôi thị nữ có khả năng hỗ trợ tu luyện.
“Bẩm Lạc Gia Chủ, chính là tỷ muội tiện thiếp…” Hai nữ cung kính hồi đáp, ánh mắt trong veo tò mò đánh giá Lạc Nam.
Mẫu thân nhàn nhạt mỉm cười, chợt nàng phất nhẹ cánh tay.
ẦM ẦM.
Một cổ sức mạnh cường đại bất chợt phủ xuống lên cơ thể hai thiếu nữ, không gian gợn sóng trùng điệp, uy thế kinh hồn.
Hai thiếu nữ thậm chí ngay cả phản ứng cũng không kịp liền bị mẫu thân khống chế.
Hồn Lực của nàng cuồn cuộn tiến ra, xâm nhập vào trong linh hồn của hai thiếu nữ dò xét trí nhớ, sau đó còn đoạt luôn cả Linh Hồn Bổn Nguyên của các nàng.
Lạc Nam nhìn mà chép miệng liên tục, đường đường là hai Tiểu Thánh ở trước mặt mẫu thân lại giống như con kiến hôi, quá mức kinh khủng.
Sau khi mẫu thân đã đọc sạch trí nhớ của hai nàng, phát hiện gia thế các nàng trong sạch, không có mưu đồ bất chính, mới hài lòng gật đầu thu tay lại.
Hai thiếu nữ lấy lại tinh thần, toàn thân như bị rút sạch sức lực, đầu đầy mồ hôi run lẩy bẩy quỳ rạp xuống đất.
“Ta đã đoán được ý đồ của đám người kia, chắc hẳn là muốn lợi dụng nhan sắc tuyệt trần của các ngươi làm nhi tử của ta mê đắm, từ đó khiến hắn xao nhãng việc tu luyện hoặc tu vi tiến nhanh mà căn cơ không vững…” Mẫu thân hài hước mỉm cười:
“Không thể phủ nhận đối với những nam hài tử mới lớn, nhan sắc ngọc ngà của các ngươi thật sự có sức hấp dẫn trí mạng.”
“Bất quá thì tính sao? trách nhiệm nối dõi tông đường của Lạc Gia đã giao cho hắn, lấy hết nữ nhân trong thiên hạ cũng chẳng vấn đề gì…”
Lạc Nam trong lòng cười khổ, cũng may con của mình là nàng, đổi lại là tiểu tử khác e rằng thật sự sẽ bị mẫu thân dạy hư với sự nuông chiều vô bờ bến như vậy.
Có lẽ bởi vì cái chết của phụ thân và đại ca đã khiến nàng dồn tất cả thương yêu lên người hắn.
“Gia Chủ thứ tội, chúng ta hoàn toàn không có ý đồ gì gây hại đến Tiểu Thiếu Chủ.” Hai tỷ muội nghe mà sắc mặt trắng bệch, rất sợ nàng sẽ một tay đập chết mình.
“Đương nhiên các ngươi vô tội, các ngươi chỉ là công cụ bị lợi dụng mà thôi, bọn hắn còn chưa ngu xuẩn đến mức công khai tặng người có ý đồ bất chính đến Lạc Gia.” Mẫu thân ôn hòa nói:
“Từ giờ các ngươi là thiếp thân thị nữ của Tiểu Nam, không được rời hắn nửa bước, mau đến ra mắt thiếu chủ đi!”
Hai nữ nhẹ lau mồ hôi, uyển chuyển bước đến bên cạnh giường, ngoan ngoãn hướng Lạc Nam cúi thấp đầu nhu hòa nói:
“Thiếp thân là Đại Kiều, thiếp thân là Tiểu Kiều…xin ra mắt Tiểu Thiếu Chủ!”
“Không tệ lắm, Đại Kiều sở hữu Âm Nguyên Tụ Dịch Thể, Tiểu Kiều sở hữu Nguyên Thân Ngọc Thể…đều là thể chất song tu hảo hạng phụ trợ tu luyện.” Mẫu thân mỉm cười:
“Chờ Tiểu Nam 18 tuổi sẽ để hắn song tu cùng các ngươi.”
“Vâng…” Đại Kiều với Tiểu Kiều lí nhí cúi đầu, thẹn thùng đỏ bừng cả mặt.
Lạc Nam trong lòng nhộn nhạo, liền nhịn không được hỏi: “Kim Nhi, hai thể chất này có công dụng gì?”
“Công tử xem như gặp may, Âm Nguyên Tụ Dịch Thể là loại Thể Chất khi song tu sẽ đẩy nhanh quá trình hội tụ Nguyên Khí trong trời đất ngưng tụ thành chất lỏng như dịch thủy, cực kỳ nồng đậm và dồi dào!” Kim Nhi cười cười giải thích:
“Còn Nguyên Thân Ngọc Thể cũng không thua kém, thân thể của nàng như một mỏ Nguyên Khí tinh khiết khổng lồ, lúc song tu có thể thoải mái hấp thụ trực tiếp…”
“Đối với người bình thường thì hai loại Thể Chất này sẽ có hạn chế, bởi vì nếu mê đắm song tu với các nàng sẽ dẫn đến tu vi thăng tiến cực nhanh nhưng căn cơ và chiến lực lại cực kỳ thấp kém, sợ rằng sẽ bị người khác vượt cấp chiến đấu dễ dàng.”
“Công tử luyện Cấm Kỵ nên chẳng cần lo về điều đó…”
Lạc Nam liền có chút đề phòng: “Thể chất tốt như vậy sao Càn Quân Thánh Đế không để lại sử dụng mà tặng cho ta?”
“Hì hì, đạt đến Thánh Đế thì muốn đột phá phải dựa vào rất nhiều yếu tố, Nguyên Khí chỉ là một phần nhỏ mà thôi, hai Thể Chất này đối với cường giả cao cấp như Càn Quân Thánh Để gần như vô dụng!” Kim Nhi giải thích.
Lạc Nam bừng tỉnh đại ngộ, Đại Kiều và Tiểu Kiều diệu dụng như vậy chẳng trách mẫu thân sẽ bằng lòng để các nàng làm thị nữ cho mình, chắc hẳn cũng muốn tu vi của mình tiến bộ nhanh chóng.
Hai nữ đã bị mẫu thân nắm giữ Linh Hồn Bổn Nguyên, hắn cũng không cần lo lắng các nàng sẽ làm ra hành vi liều lĩnh.
Huống hồ dù thật sự bị tập kích bất ngờ, hai nữ Tiểu Thánh chưa chắc phá được phòng ngự của Vạn Cổ Bất Hủ Thân được Bỉ Ngạn Hoa gia cố.
Mẫu thân cho Lạc Nam bú sữa, mãi đến khi hắn no nê ngủ say nàng mới giao lại cho hai thị nữ chăm sóc.
Nàng cũng không thể giành thời gian cả ngày cho hắn, sự vụ của Lạc Gia rất nhiều, nếu cứ để tỷ tỷ và đại tẩu quản lý thì các nàng ấy sẽ không còn thời gian để tu luyện.
Nhưng trước khi rời đi, Lạc Nam cảm nhận được mẫu thân đã đặt một Linh Hồn Ấn Ký lên người của mình.
Có Linh Hồn Ấn Ký này, e rằng một sợi lông của hắn rơi xuống nàng cũng lập tức cảm ứng được.
Chu đáo vô cùng…
Lạc Nam tay chân ngắn ngũn nằm trên giường, Đại Kiều với Tiểu Kiều không có chuyện gì làm ngồi ở một bên nhìn chằm chằm hắn, nhỏ giọng nói chuyện:
“Gia Chủ vừa rồi thật đáng sợ…”
“Ừm, đừng thấy nàng bình thường ôn hòa gần gũi mà xem nhẹ, dù sao thì nàng cũng là một trong những cường giả hàng đầu Càn Quân Đế Quốc, nghe đồn tu vi chỉ yếu hơn Bệ Hạ vài tiểu cảnh giới mà thôi!”
Lạc Nam trong lòng dâng lên sóng to gió lớn, tu vi của mẫu thân chỉ kém Càn Quân Thánh Đế vài tiểu cảnh giới? chẳng lẽ nàng cũng là Thánh Đế Cấp Cường Giả?
“Gia chủ khi còn trẻ cũng là nhân vật tuyệt đại phong hoa, nghe nói Đại Tướng Quân phải mất đến mười vạn năm mới theo đuổi được nàng!” Đại Kiều cảm thán một tiếng.
“Ừm, Đại Tướng Quân khi đó có vô số thiên chi kiều nữ mến mộ nhưng không thèm để vào mắt, chỉ chung tình với một mình Gia Chủ!” Tiểu Kiều cũng ngưỡng mộ nói:
“Bởi vì quanh năm ở trong quân đội, Đại Tướng Quân không có thời gian quản lý gia tộc nên để thê tử của mình đảm nhiệm vị trí Tộc Trưởng, mà nàng cũng chưa từng để hắn thất vọng, Lạc Gia ở trong tay nàng phát triển ngay ngắn đàng hoàng, tất cả đều khâm phục!”
Lạc Nam rốt cuộc hiểu vì sao mẫu thân của mình là Gia Chủ mà không phải Gia Chủ Phu Nhân, thì ra nàng vẫn luôn là Gia Chủ, còn phụ thân đã chết kia chỉ tập trung vào quân đội, chẳng trách Lạc Gia được lòng quân như vậy.
“Lạc Gia các đời đều là đại anh hùng, tỷ muội chúng ta được vào cửa này cũng là vinh hạnh to lớn!” Đại Kiều nghiêm túc căn dặn muội muội:
“Phải trung thành với Tiểu Thiếu Chủ…”
“Ừm!” Tiểu Kiều gật mạnh đầu.
Đưa mắt nhìn Lạc Nam đang giả vờ ngủ, nàng che miệng cười nhỏ:
“Tiểu Thiếu Chủ cũng thật anh tuấn đáng yêu.”
Đại Kiều cũng nhìn hắn, giọng điệu tin tưởng: “Mặc dù cả Đế Quốc đang chế nhạo Tiểu Thiếu Chủ thiên phú không tốt, nhưng ta tin tưởng Lạc Gia không có phế vật, sớm muộn gì hắn cũng sẽ chứng minh điều đó!”
“OE OE OE…” Lạc Nam đột nhiên giả vờ khóc rống.
Đại Kiều giật mình, vội vàng bế hắn vào lòng ru ngủ: “Tiểu Thiếu Chủ ngoan, ngủ ngoan nào…”
Lạc Nam vùi đầu vào bầu ngực mềm mịn căng tròn của nàng, chép chép miệng ra vẻ thèm khát, vẫn không ngừng khóc rống.
“Tiểu Thiếu Chủ khát sữa rồi? chẳng phải mới được bú sao?” Tiểu Kiều cũng chưa có kinh nghiệm chăm sóc em bé.
Đại Kiều cắn cắn môi, thấy Lạc Nam vẫn không ngừng khóc, miệng cách lớp áo cạp cạp ngực mình, nàng chỉ có thể bất đắc dĩ vạch tà áo lên, lột áo yếm xuống để lộ bầu ngực trắng ngần ngát hương, cái nhũ hoa hồng nhuận tinh xảo vểnh cao lên trong không khí.
Như chỉ chờ có thế, Lạc Nam liền hé miệng ngậm vào mút chùn chụt, nín khóc mỉm cười, vừa mút vừa ngủ say sưa.
“Ưm…”
Đại Kiều lần đầu tiên bị người tác động nơi mẫn cảm, toàn thân run rẩy xém chút rên rỉ lên.
Nghĩ đến Tiểu Thiếu Chủ vẫn là trẻ em, ánh mắt của nàng cưng chiều vuốt ve đầu hắn, để hắn ngủ trong lòng mình, Tiểu Kiều ở một bên nhìn chăm chú.
Các nàng không biết rằng hành vi của Lạc Nam nhằm bắt đầu xây dựng hình tượng của mình ngay từ khi còn nhỏ.
Một hình tượng khiến địch nhân xem nhẹ hết sức có thể.
Ở Nguyên Giới đầy rẫy nguy hiểm, hắn muốn áp dụng kế cũ nhưng không lỗi thời.
Giả trư ăn thịt hổ…
…
Chúc cả nhà tối vui vẻ <3
…
…
Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ
Số TK: 1809205083252
NGUYEN PHUOC HAU
Ngân hàng Agribank ạ. (Chi nhánh: Cờ Đỏ – Cần Thơ II)
Paypal: [email protected]
Momo: 0942973261
Viettelpay: 9704229212704295