Trên đường đến Phượng Hoàng Tộc, Lạc Nam vẫn chưa đoán ra nguyên nhân Phượng Nghi Nữ Đế sẽ đích thân liên hệ Nữ Hoàng để nhờ mình hỗ trợ.
Ngay cả Phượng Tịch Y cũng mơ mơ màng màng, đoán không ra nguyên nhân.
Bất quá tuy trong lòng tò mò, Lạc Nam cũng chưa giàu có đến mức sử dụng Thiên Cơ Bảng.
“Được rồi, đến Hỏa Phượng Giới là biết…nghĩ nhiều chỉ tổ đau đầu!”
Nghĩ đến đây, Lạc Nam ý niệm vừa động.
RỐNG! RỐNG! RỐNG! RỐNG!
Bá Vũ Điện do cửu đại Kim Cương Thiên Long lôi kéo, nghiền nát không gian, ầm ầm xuyên phá.
Lạc Nam áo choàng tung bay, khôi phục dung mạo tuấn lãng bất phàm đứng trên đỉnh Đại Điện, Phượng Tịch Y thì mang Mặt Nạ Thiên Diện hóa thành một thị nữ với dung mạo xinh xắn đứng sau lưng hắn.
Mà dung mạo của thị nữ này cũng không hề xa lạ, là một nữ đệ tử trong Làng Nhất Thế của Lạc Nam.
Để có thể ứng biến trong mọi hoàn cảnh, từ lâu hắn đã dùng Mặt Nạ Thiên Diện mô phỏng diện mạo tất cả những người có quan hệ mật thiết với mình.
Trở về Phượng Hoàng Tộc, Phượng Tịch Y tạm thời không thể công khai thân phận chân thật của mình được.
…
Vũ trụ tuy rằng rộng lớn, tốc độ của Bá Vũ Điện lại khủng bố vô cùng.
Chỉ mất vài ngày thời gian, Lạc Nam đã từ trung tâm vũ trụ có mặt ở Phượng Hoàng Tộc.
RỐNG!
“Chuyện gì xảy ra? kẻ thù tập kích sao?”
Phượng Hoàng Tộc nghe thấy tiếng gầm của chín tôn Kim Cương Thiên Long lập tức hoảng sợ, nhìn lên cảnh tượng khủng bố trên bầu trời, những nơi Bá Vũ Điện đi qua đều khiến một vùng thế giới lâm vào đêm tối, ánh mặt trời toàn bộ bị sự hùng vĩ, uy nghiêm của nó bao phủ vào bên trong.
Chưa kể uy thế của chín tôn Kim Cương Thiên Long quá mức kinh khủng, ép cho vô số tộc nhân Phượng Hoàng Tộc thở cũng thở không nổi.
“Trời ạ, Cửu Long kéo Cung, thủ đoạn của ai dữ dội như vậy? đại nhân vật nào sao?”
“Đời ta chưa từng thấy Pháp Bảo nào áp bách mạnh đến như vậy, sợ rằng Hỏa Phượng Xa Giá của Tộc Trưởng cũng khó lòng sánh bằng!”
“Đừng ca ngợi nữa, mau chuẩn bị đi, nói không chừng là kẻ thù đột kích!”
Vô số tộc nhân Phượng Hoàng Tộc nháo nhào nghị luận ầm ĩ.
Tin tức nhanh chóng lan truyền, các đội quân tinh nhuệ đã tập hợp vây quanh Bá Vũ Điện, sát khí đằng đằng.
Lạc Nam thấy tình cảnh phiền phức, vội vàng phất tay thu hồi Pháp Bảo Phi Hành của mình, mang theo Phượng Tịch Y nhẹ nhàng bay ra.
“Lạc Nam?”
Thấy được dung mạo của hắn, vô số tộc nhân Phượng Hoàng giật mình nhận diện.
Bọn hắn xin thề, nam nhân này có hóa thành tro cũng bị bọn hắn nhận ra.
Lần trước hắn đến Phượng Hoàng Tộc, chẳng những đại náo Băng Phượng Giới một phen, sau đó còn khiến Ngô Đồng Thụ tiền bối có ý gả Đế Nữ cho hắn, ngay cả Phượng Nghi tộc trưởng cũng phải đến tận Côn Lôn để dạy dỗ đệ tử của hắn.
Có thể nói, những hành vi của Lạc Nam gây nên quá mức chấn động trong mắt toàn bộ Phượng Hoàng Tộc, bọn hắn muốn quên cũng không quên được a.
Cái tên này sao lại đến Phượng Hoàng Tộc của bọn hắn nữa rồi? còn muốn gì nữa đây?
“Lạc Nam, ngươi có chuyện gì sao?” Một giọng điệu trong trẻo pha lẫn hương thơm vang lên.
Lạc Nam đưa mắt nhìn, phát hiện nàng vừa lên tiếng là Phượng Băng Mai – Đế Nữ của Băng Phượng Tộc, người lần trước đón tiếp hắn khi đến Băng Phượng Giới.
“Ta đến để làm khách…” Lạc Nam mỉm cười đáp, ánh mắt đảo qua xung quanh, âm thầm đánh giá hiện trạng của Phượng Hoàng Tộc.
Mọi thứ vẫn như cũ không có gì bất thường, chẳng có dấu hiệu kẻ thù đột kích, cũng chẳng thấy Phượng Hoàng Tộc xảy ra vấn đề gì, vậy Phượng Nghi Nữ Đế muốn nhờ hắn làm cái gì đây?
Lạc Nam càng nghĩ càng nghi hoặc.
“Hừ, nơi này không chào đón ngươi, mời đi cho!” Có giọng nói tràn đầy địch ý nhắm vào Lạc Nam.
Lạc Nam nghe vậy đưa mắt nhìn, phát hiện thì ra là đám thanh niên trẻ tuổi của Phượng Hoàng Tộc lần trước bị mình cho ăn hành đang nhe răng trợn mắt, hiển nhiên vẫn còn rất cay cú.
Trong lòng có chút buồn cười, đạt đến tâm cảnh hiện tại của hắn đã lười để ý đến mấy tên ngựa non háo đá này rồi.
Thấy Lạc Nam không thèm đếm xỉa đến mấy người mình, đám thanh niên thiên tài càng thêm nổi giận, nhưng lại chẳng dám làm cái gì, chỉ hy vọng trưởng bối của mình ra mặt.
“Được rồi, tất cả giải tán đi…”
Đúng lúc này, thanh âm quý khí và uy nghiêm của Phượng Nghi Nữ Đế vang dội mà xuống, hướng về phía Lạc Nam nói:
“Hắn là khách quý của ta, mau hộ tống hắn đến Hỏa Phượng Giới đi!”
Toàn trường giật nảy mình, hiển nhiên không ngờ đến Lạc Nam là do đích thân Tộc Trưởng của mình mời đến làm khách.
“Tuân mệnh Tộc Trưởng!”
Quân đội của Phượng Hoàng đồng thanh lĩnh mệnh, nhanh chóng giải tán đám đông.
Lạc Nam và Phượng Tịch Y thì được đích thân Băng Phượng Tộc Trưởng dẫn vào Truyền Tống Trận, hàng lâm Hỏa Phượng Giới.
Ánh sáng lóe lên, đập vào mắt Lạc Nam là Phượng Nghi Nữ Đế đang chờ đợi sẳn như đang có chuyện rất vội.
Ngày hôm nay nàng khoác trên người Hồng Sắc Cung Trang, mái tóc như ngân hà búi cao, bờ môi đỏ mộng tiên diễm, thân thể mê người thành thục, mỗi động tác nhẹ nhàng, mỗi cái cau mày cũng đều đẹp không sao tả hết, mỹ lệ tuyệt luân.
Bất quá, Lạc Nam vẫn nhạy bén phát hiện trong mắt của nàng có một tia lo âu…
“Gặp qua Phượng Nghi Nữ Đế!” Lạc Nam chắp tay chào hỏi, không quên chỉ vào Phượng Tịch Y đứng sau lưng mình:
“Nàng là thị nữ của ta!”
Phượng Nghi Nữ Đế gật đầu, bất chợt xoay người bay đi:
“Theo ta!”
Lạc Nam cùng Phượng Tịch Y đưa mắt nhìn nhau khó hiểu, bất quá vẫn vội vàng đuổi theo phía sau nàng.
Rất nhanh, cả ba người đã bay đến một gốc cổ thụ khổng lồ xuyên thấu bầu trời, nơi ẩn chứa nhiệt độ nóng nhất tại Hỏa Phượng Giới…
Mà gốc cổ thụ kia đương nhiên là Thần Thụ Ngô Đồng, thứ được xem là thần vật của Phượng Hoàng Tộc.
“Lạc Nam tiểu tử, thực lực tiến bộ không tồi a…” Thấy Lạc Nam đi đến, Ngô Đồng Thụ lên tiếng chào hỏi.
“Gặp qua Ngô Đồng tiền bối!” Lạc Nam mỉm cười đáp.
“Không có thời gian tán phét đâu, mau cứu người đi!” Ngô Đồng Thụ nghiêm nghị nói ra.
ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…
Bỗng nhiên, mặt đất chấn động dữ dội, lòng đất bên dưới gốc Ngô Đồng hiện ra một tòa đại môn khổng lồ, bên trong đó ẩn chứa nhiệt độ còn kinh khủng hơn bên ngoài không biết bao nhiêu lần, ngoài ra còn tràn ngập khí tức sinh mệnh lực.
“Cứu người?” Lạc Nam đưa mắt nhìn Phượng Nghi Nữ Đế.
“Là Huyền Nhi!” Phượng Nghi Nữ Đế cắn chặt môi, nhanh chóng giải thích.
Lạc Nam và Phượng Tịch Y nghe xong bừng tỉnh, rốt cuộc cũng hiểu là chuyện gì đã xảy ra.
Đại môn bên dưới gốc Ngô Đồng Thụ chính là lối vào Phượng Hoàng Bí Cảnh, nơi lưu giữ rất nhiều khảo nghiệm và truyền thừa của các đời tổ tiên Hỏa Phượng Tộc từ trước đến nay.
Tiến vào trong Phượng Hoàng Bí Cảnh, chỉ cần thông qua khảo nghiệm là có thể thu được truyền thừa, thực lực tăng mạnh.
Mà Đế Nữ của Phượng Hoàng Tộc – Phượng Cửu Huyền vì muốn đột phá Yêu Đế nên đã chấp nhận xâm nhập Phượng Hoàng Bí Cảnh để rèn luyện.
Kết quả, nàng thành công đột phá Yêu Đế Sơ Kỳ…
Nhưng cũng vì bị biểu hiện của Lạc Nam ở Thiếu Đế Chi Chiến kích thích, Phượng Cửu Huyền biết Yêu Đế Sơ Kỳ cũng chả là gì trước mặt hắn, nên nàng càng thêm quyết tâm tiến sâu hơn vào Phượng Hoàng Bí Cảnh, muốn tiếp tục rèn luyện.
Không thể không nói, Phượng Cửu Huyền là thiên chi kiêu nữ hàng đầu vũ trụ, vậy mà nàng thành công một lần nữa thông qua khảo nghiệm, tiếp tục đột phá Đại Yêu Đế.
Nào ngờ chính điều này đã khiến lòng tự tin và sự kiêu ngạo của nàng tăng mạnh, càng thêm liều lĩnh tiếp tục tiến vào sâu hơn, mang theo dã tâm trở thành Địa Yêu Đế.
Đáng tiếc, con đường tu luyện vốn là dục tốc bất đạt…
Phượng Cửu Huyền thực lực chưa đủ, thí luyện thất bại, rơi vào hiểm cảnh vô pháp thoát thân ở tầng rất sâu bên trong Phượng Hoàng Bí Cảnh, cửu tử nhất sinh.
Những điều này không thoát khỏi được cảm ứng của Ngô Đồng Thụ, nhưng nó lại không có cách để giúp đỡ Phượng Cửu Huyền.
“Sao Phượng Nghi Nữ Đế không vào trong cứu nàng?” Lạc Nam thắc mắc hỏi.
“Phượng Hoàng Bí Cảnh là do tổ tiên sáng lập để truyền thừa cho hậu bối, nên chỉ cho phép những người trẻ tuổi dưới 3 vạn tuổi xâm nhập, ta và các vị trưởng lão không thể đi vào, bằng không nó sẽ sụp đổ chôn vùi tất cả!” Phượng Nghi Nữ Đế nghiêm túc giải thích:
“Mà nhìn khắp thiên tài Phượng Hoàng Tộc trong thế hệ này, không ai đủ sức vào sâu Phượng Hoàng Bí Cảnh được như Huyền Nhi, vì lẽ đó chẳng ai đủ sức để giải cứu nàng!”
“Ta hiểu rồi!” Lạc Nam hít sâu một hơi gật đầu.
“Ta biết thực lực của ngươi rất mạnh, tuổi tác cũng đủ điều kiện…vì lẽ đó đã nhờ Hi Vũ liên hệ với ngươi, hy vọng ngươi mạo hiểm cứu lấy Huyền Nhi!” Phượng Nghi Nữ Đế giọng điệu hiếm thấy có một tia khẩn cầu.
Phượng Tịch Y ở bên cạnh cũng siết chặt nắm tay vì lo lắng, chưa bao giờ nàng thấy tỷ tỷ của mình hoảng loạn đến như vậy, hơn nữa Phượng Cửu Huyền là cháu gái của nàng, Phượng Tịch Y không muốn bất kỳ ai xảy ra chuyện.
Lạc Nam mỉm cười ôn nhu, trấn an nói: “Phượng Hoàng Tộc và Côn Lôn Giới là bằng hữu, Phượng Nghi Nữ Đế lại là nửa sư phụ của Tiểu Tiểu, yên tâm đi…ta sẽ toàn lực cứu Cửu Huyền Đế Nữ!”
“Ta tin tưởng ngươi!” Phượng Nghi Nữ Đế an tâm hơn không ít.
Nam nhân trước mặt này đã lập nên quá nhiều kỳ tích, nàng vốn cho rằng mình sẽ không phải nhờ vả đến hắn với bất kỳ lý do gì, nhưng khi nữ nhi gặp nạn…người nàng nghĩ đến đầu tiên chính là hắn.
“Không xong, khí tức của nha đầu ngày càng suy yếu!” Ngô Đồng Thụ đột nhiên hét lên.
Lạc Nam sắc mặt nghiêm nghị, không thèm nói thêm lời nào, nhảy vọt vào bên trong Phượng Hoàng Bí Cảnh.
Thân ảnh hắn vừa biến mất, một đám Trưởng Lão của Hỏa Phượng Tộc cũng đã nghe tin đi đến.
Chứng kiến Lạc Nam không chút do dự nhảy vào chỗ nguy hiểm, Đại Trưởng Lão cảm khái nói ra:
“Côn Lôn Thiếu Chủ tính cách hào hiệp a, không sợ chúng ta lừa gạt hắn vào hiểm địa sao?”
“Chẳng những không sợ, hắn còn không đưa ra bất cứ yêu cầu nào khi chúng ta cần hắn trợ giúp!” Nhị Trưởng Lão cũng tán thưởng lên tiếng.
“Tộc Trưởng và mọi người yên tâm đi, với chiến tích gần đây của Lạc Nam mà chúng ta nghe được, tin chắc có thể cứu được Đế Nữ!” Tam Trưởng Lão an ủi nói.
“Nhưng các tầng Khảo Nghiệm của Phượng Hoàng Bí Cảnh sẽ lặp đi lặp lại một cách vô hạn, điều này đồng nghĩa với việc những khảo nghiệm Đế Nữ đã phá giải thì Lạc Nam phải trải qua thêm một lần nữa!” Tứ Trưởng Lão lại đi qua đi lại, giọng điệu nghiêm trọng cực kỳ:
“Ta sợ không đủ thời gian, Ngô Đồng Thụ tiền bối đã nói Đế Nữ suy yếu lắm rồi!”
“Đế Nữ đã mất bao lâu thời gian để phá giải những khảo nghiệm đó và xuống tầng dưới cùng?” Ngũ Trưởng Lão hít một ngụm khí lạnh.
“Tận hai năm!” Đại Trưởng Lão run giọng đáp.
Sắc mặt đám người nghe vậy lập tức trắng bệch…
Hai năm để Phượng Cửu Huyền tiến đến tầng hiện tại đang mắc kẹt, vậy Lạc Nam phải mất bao lâu để có thể tìm đến và giải cứu nàng?
“Nha đầu chỉ còn cầm cự được khoảng nửa tháng!” Ngô Đồng Thụ hiếm thấy mất đi bình tĩnh trong giọng nói.
“Trời ạ…”
Toàn trường chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Với thực lực của Lạc Nam, không ai cho rằng hắn không thể tìm thấy Phượng Cửu Huyền.
Nhưng vấn đề ở đây nằm ở chỗ thời gian…
Phượng Cửu Huyền phải mất đến tận hai năm để đi sâu xuống tầng dưới cùng, trong khi đó Lạc Nam chỉ còn lại nửa tháng để cứu tính mạng của nàng.
Phượng Nghi Nữ Đế thân thể lảo đảo, một cảm giác bất an chưa từng có bao phủ trái tim khiến hơi thở nàng hỗn loạn.
“Nếu đến bước đường cùng, ta sẽ liều mạng tiến vào dù cho Bí Cảnh có sụp đổ!” Nàng ánh mắt trở nên quyết liệt.
Đúng lúc này, có bàn tay bất chợt đỡ lấy Phượng Nghi Nữ Đế từ phía sau.
Nàng đưa mắt nhìn qua, phát hiện đó là tiểu thị nữ đồng hành cùng Lạc Nam, chẳng biết vì sao Phượng Nghi Nữ Đế thấy trong lòng yên tĩnh trở lại, lo lắng cũng dần lắng xuống…
“Mọi người cứ bình tĩnh!” Trong vai thị nữ, Phượng Tịch Y hai mắt lóe lên, tự tin khẳng định:
“Chờ kỳ tích phát sinh đi!”
…
Chúc cả nhà ngủ ngon <3
…
…
Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ 😀
Số TK: 1809205083252
NGUYEN PHUOC HAU
Ngân hàng Agribank ạ. (Chi nhánh: Cờ Đỏ – Cần Thơ II)
Paypal: [email protected]
Momo: 0942973261
Viettelpay: 9704229212704295
…
Cảm ơn tất cả mọi người <3