Chương 85: Không còn Trình gia

Trình Quý Vũ liều mạng, hắn muốn mở một đường máu, về sau trở về báo thù.

Lẽ ra, ba cái hắn gộp lại, cũng không thể là đối thủ của một người Chư Hòa Tâm hay Trương Vị Sơn, huống chi là hai người liên thủ? Nhưng một tên Dũng Tuyền Cảnh lấy mệnh vật lộn, vẫn là tương đối đáng sợ, dù cho hai người Chư Hòa Tâm cũng không dám liều mạng. Bọn họ không muốn bị đối phương lôi xuống nước a.

Hơn nữa, liều mạng lại có thể kiên trì bao lâu, chỉ cần bọn họ ngăn cản đối phương, chờ sau đó thừa thế xông lên, Trình Quý Vũ tự nhiên sẽ suy sụp, đến lúc đó thu thập hắn liền dễ như trở bàn tay.

– Thằng con hoang, ngươi nhất định sẽ chết, toàn bộ người Lăng gia các ngươi đều phải chết!

Trình Văn Côn lớn tiếng kêu lên, chỉ cần Trình Quý Vũ chạy thoát, Lăng gia nhất định sẽ chết sạch! Lẽ nào Chư Hòa Tâm và Trương Vị Sơn còn có thể canh giữ ở Lăng Gia cả ngày sao.

– Ồn ào!

Lăng Hàn hừ lạnh một tiếng, giẫm xuống một cước. Đùng! Đầu của Trình Văn Côn bị giẫm nát bét, máu tươi tuôn ra, thân thể không đầu giãy dụa một hồi lâu mới ngừng lại.

Tình cảnh này khiến mọi người bốn phía đều líu lưỡi, thầm nghĩ thiếu niên này thật là thiết huyết.

Giết người cũng không có gì, đáng sợ chính là lãnh khốc như vậy, một cước giẫm nát đầu, nhưng trên mặt bất động thanh sắc, quá khiếp người.

– Tiểu tử Lăng gia này có tư cách làm vương giả, đối địch không chút nương tay, sát phạt quyết đoán!

– Không sai, người mà lòng dạ mềm yếu, thì dù thiên phú cao đến đâu, cũng sống không lâu!

– Nhưng thời điểm ta ngộ ra điểm này, đã ngoài ba mươi tuổi, hiện tại tiểu tử Lăng gia chỉ có mười bảy tuổi a!

– Thực sự là không thể nào!

Nhưng hai mắt Hổ Nữu lại tỏa ánh sáng, nàng có trực giác của dã thú, nhạy bén cảm ứng được lúc này Lăng Hàn tản mát ra sát khí, sau khi làm cho nàng sợ sệt, lại cực kỳ hưng phấn, bởi vì nàng cảm thấy thân thiết.

Nàng ngọ nguậy thân thể, rất muốn nhào tới bên người Lăng Hàn, nhưng hai tay hai chân bị trói, nên giẫy giụa vô ích.

Oành, Lăng Hàn đạp một cước, đá vào ngực Trình Quý Vũ, rắc rắc rắc… Tiếng xương gãy truyền đến, Trình Quý Vũ chí ít đứt mất bốn cái xương sườn, đan điền bị đá bạo, trượt tới trước người Lăng Đông Hành.

– Quỳ xuống!

Lăng Hàn lạnh lùng nói.

– To gan!

Trình Quý Vũ phẫn nộ quát, cho dù hắn chết cũng không thể cúi đầu.

– Không phải do ngươi!

Lăng Hàn vung kiếm! Phốc, phốc, hai tia máu tươi bắn tung tóe, gân chân của Trình Quý Vũ đã bị đánh gãy, không thể không mềm nhũn, quỳ gối ở trước mặt Lăng Đông Hành.

– Tiểu súc sinh, coi như lão phu thành quỷ cũng không tha ngươi!

Trong miệng Trình Quý Vũ phun huyết, hắn biết hôm nay đã khó thoát khỏi cái chết, căn bản không nghĩ qua ý xin tha. Ánh mắt hắn như đao, hận không thể đâm chết Lăng Hàn.

– Phụ thân, người này liền giao cho ngươi!

Lăng Hàn tỉnh táo lại, hắn biết Lăng Đông Hành rất muốn giết người này.

– Được!

Lăng Đông Hành đầy sát khí, hắn nghĩ tới tộc nhân bị giết chết ở trước mặt mình, như là súc vật, máu nhuộm đỏ toàn bộ phủ đệ Lăng gia, đâu đâu cũng có thi thể. Con mắt của hắn lập tức đỏ bừng, tiếp nhận trường kiếm của Lăng Hàn, đâm ra một kiếm.

Phốc!

Lợi kiếm đâm vào lồng ngực, Trình Quý Vũ không cam lòng trừng mắt nhìn Lăng Đông Hành, miệng đóng mở, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng chỉ trào máu ùng ục ùng ục, đầu lệch đi, đã chết.

Lăng Đông Hành một cước đá bay thi thể của Trình Quý Vũ, ngửa mặt lên trời gào thét, từ nay về sau, Thương Vân Trấn không còn Trình gia!

—————

Prev
Next