– Ngươi thật không nói sai, răng của nha đầu này thật là lợi hại!
Lưu Vũ Đồng giơ tay trái lên. Chỉ thấy bàn tay, khuỷu tay nàng đều dán băng vải, hiển nhiên là bị cắn thương.
Trước đó Lăng Hàn không cẩn thận nên bị cắn trúng, có thể thấy được công lực đánh lén của tiểu nha đầu rất cao, then chốt là, chưa ăn vị đắng, ai có thể nghĩ tới hàm răng của nàng có thể sắc bén như vậy.
– Nha đầu này tuyệt đối là thuộc giống chó!
Lăng Hàn lắc đầu.
– So với chó còn lợi hại hơn, là giống hổ a!
Lưu Vũ Đồng ăn qua vị đắng, lòng vẫn còn sợ hãi lắc đầu. Lần thứ nhất nàng không cẩn thận, nhưng lần thứ hai dưới tình huống có phòng bị vẫn trúng chiêu, đủ thấy dã nha đầu đáng sợ.
Đương nhiên, cái này là vì nàng không muốn thương tổn đối phương, bằng không đã sớm một cái tát đập chết.
– Nàng có lai lịch gì?
Lưu Vũ Đồng tò mò hỏi.
– Một Dã nhân, được một con hổ nuôi lớn, còn cái khác ta cũng không rõ ràng.
Lăng Hàn ngồi xổm ở trước mặt dã nha đầu, đưa tay ra dụ dỗ đối phương.
– Nha đầu, nói vậy ngươi cũng không có tên tuổi, ta đặt cho ngươi một danh tự a.
– Hô! Hô!
Dã nha đầu không ngừng đóng mở miệng nhỏ, hàm răng va chạm vang dội, đuổi theo cắn ngón tay Lăng Hàn.
– Ngươi được con hổ nuôi lớn, liền gọi Hổ Nữu đi!
Lăng Hàn cười nói, sau đó quay đầu hỏi Lưu Vũ Đồng.
– Trên người nàng có đặc thù gì hay không, sau này có cơ hội tìm cha mẹ ruột cho nàng.
– Thật là có!
Lưu Vũ Đồng nói:
– Trên mắt cá chân của nàng có dấu ấn rất kỳ quái, không phân được là trời sinh, hay sau khi sinh bị người làm ra.
Lăng Hàn vạch chăn nhìn, trên mắt cá chân trái của tiểu nha đầu, quả nhiên có một dấu ấn. Kích cỡ như tiền đồng, hoa văn phức tạp, thực sự không nhìn ra đại diện cho cái gì. Theo lý mà nói, phức tạp như thế hẳn là sau khi sinh in lên, nhưng lại hoàn toàn nhìn không ra dấu vết, giống như là trời sinh.
Rất quái lạ.
– Ngươi dự định sắp xếp Hổ Nữu như thế nào?
Lưu Vũ Đồng hỏi, nàng đã sản sinh cảm tình với tiểu nha đầu này.
– Hiện tại tiểu nha đầu này chỉ coi mình là dã thú, nếu như sắp xếp không thoả đáng, nàng nhất định sẽ gặp rắc rối.
Lăng Hàn gật đầu nói:
– Trước để nàng theo chúng ta, chờ linh trí bình thường, lại quyết định sau.
…
Hổ Nữu hoàn toàn không coi mình là nhân loại, mà là một con hổ hoang, mặc y phục cho nàng, nàng sẽ xé đi. Nếu như không cột nàng, nàng tuyệt đối còn linh hoạt hơn con khỉ, mà càng làm cho Lăng Hàn đau đầu là, nàng không ăn thịt chín.
Thịt nướng cũng được, thịt luộc cũng được, đặt ở trước mặt nàng, căn bản động cũng không động. Ngược lại nhìn chằm chằm cái cổ của Lăng Hàn, trong đôi mắt đằng đằng sát khí, hiển nhiên rất tình nguyện ăn hắn a.
Thời điểm Lăng Hàn trở lại Thiên Dược Các, chỉ thấy Lưu Vũ Đồng đang dạy Hổ Nữu nói chuyện. Nhưng dã nha đầu hung tính mười phần, căn bản không để ý tới, chỉ không ngừng nhe răng rít gào, rất giống một con hổ con.
Lăng Hàn cười ha ha nói:
– Ngươi phải nắm lấy nhược điểm của nàng, không phải tiểu nha đầu thích ăn sao, ngươi dùng đồ ăn tới khen thưởng, biểu hiện tốt liền cho, để nàng chậm rãi học nghe lời.
Lưu Vũ Đồng lườm hắn một cái, sẵng giọng:
– Ngươi cho rằng là đang nuôi tiểu miêu tiểu cẩu sao?
– Tiểu nha đầu này còn hung hơn tiểu miêu tiểu cẩu a!
Lăng Hàn chà chà nói, đưa tay muốn sờ đầu Hổ Nữu, nha đầu này lập tức cắn tới, cũng may hắn rút nhanh về.
Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên, Lăng Hàn và Lưu Vũ Đồng đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy một đan đồng đứng ở cửa, nói:
– Lăng thiếu, bên ngoài có một tự xưng là người Lăng gia ở Thương Vân Trấn, có việc gấp cầu kiến.
– Ồ?
Lăng Hàn đi ra ngoài, là chuyện gì chứ? Phụ thân vừa mới trở lại, theo lý thuyết hẳn là không đại sự gì a?
Lẽ nào… Thất trưởng lão của Thạch Lang Môn?
Trong lòng hắn cả kinh, vội chạy ra, Lưu Vũ Đồng thấy thế, cũng bỏ lại Hổ Nữu đuổi theo.
—————