Nam tử áo xanh nhìn sang Nữ Hoàng, trong ánh mắt còn mang theo kinh diễm. Tuyệt sắc mỹ nhân, độc nhất vô nhị… Hai cái, móa! Hắn kinh ngạc phát hiện, ở bên cạnh Nữ Hoàng còn có một thiếu nữ hồn nhiên ngây thơ, đồng dạng đẹp đến nỗi không thể tưởng tượng nổi. Nhưng khác nhau chính là, nữ tử đầu tiên xinh đẹp cao quý, mà nàng là đẹp hồn nhiên ngây thơ, ngờ nghệch như nước. Ánh mắt hắn sáng lên.. Như thế nào còn nữa! Còn nữa! Có tới bốn mỹ nhân tuyệt sắc, đều có đặc sắc, hắn không biết nên nhìn chằm chằm vào ai. Ba nữ này chính là Hổ Nữu, Trì Mộng Hàm cùng Tống Lam. Sau đó, hắn khôi phục tinh thần và nói:: – Ngươi thật to gan, lại dám bảo ta quỳ xuống! Ngươi biết ta là ai không? – Ai biết ngươi là củ hành gì. Ở đầu vai của Hổ Nữu, Tiểu Hồng Điểu nói, tràn đầy xem thường.
Trang bức trước mặt đám người Lăng Hàn, ngươi định cụ ông chán sống muốn thắt cổ hay sao? Trang bức vương đang ngồi đó, ngươi không biết suy nghĩ hay sao. Áo xanh trang phục nam giận dữ, đây là thế nào? Tại sao không có ai xem hắn là chuyện gì? – Ta chính là Huyền Linh tộc Phác Cảnh Minh! Hắn lớn tiếng nói. – Chưa nghe nói qua. Đại Hắc Cẩu nói. – Từ xó xỉnh nào chạy tới? Tiểu Thanh Long cũng nói. Phác Cảnh Minh giận không nhịn nổi, hai tay xiết chặc, hắn sắp điên mất rồi. – Cảnh Minh, an tâm chớ vội! Tên Thánh Nhân của đối phương mở miệng, hắn vỗ vai Phác Cảnh Minh. Mặc dù là Thánh Nhân mở miệng, Phác Cảnh Minh cũng không đặt Thánh Nhân vào mắt, hắn quay đầu lại và hừ lạnh. – Bản thánh Công Dã Lương. Tên Thánh Nhân kia tự giới thiệu mình một câu, sau đó lại nói. – Ngày hôm nay, Huyền Linh nhất tộc chúng ta xuất thế, thiên hạ cùng theo, các ngươi là nhân chứng cho Huyền Linh nhất tộc xuất thế, cho phép các ngươi đầu nhập vào. A? Đại Hắc Cẩu cười nhạo, nói: – Lão đầu, ngươi lấy ở đâu ra tự tin như vậy?
Công Dã Lương nhìn Đại Hắc Cẩu, hắn tức giận ngập trời. Đây là tiện cẩu! Trên thời gian đi đường, hắn thiếu chút nữa bị tức đến xuất thủ. Nếu không phải đây là thời điểm Huyền Linh tộc xuất thế, không hi vọng thấy máu, hắn khẳng định sẽ làm tiện cẩu này im miệng vĩnh viễn. – Huyền Linh tộc ta có Chuẩn Đế tọa trấn, sẽ chứng đạo trong thời đại này! Công Dã Lương cao ngạo nói. Chuẩn Đế, mang một chữ Đế, ý nghĩa đó là tồn tại mạnh nhất trên đời. Một thời đại chỉ xuất hiện một Đại Đế, mà Chuẩn Đế cũng không có bao nhiêu người. Cho nên, Công Dã Lương có lý do cao ngạo,, cũng khó trách đoàn người này phách lối như vậy. Nhưng mà, chín người đều ngạc nhiên phát hiện, đám người Lăng Hàn không có sợ hãi hay ngạc nhiên. Khốn kiếp, đã mang Chuẩn Đế ra, vốn muốn dọa người một chút, ai ngờ lại là chính mình khiếp sợ. Các ngươi… Đều là ngớ ngẩn sao? Đúng rồi, tinh cầu vừa xa vừa nhỏ, có thể sinh ra một hai Giáo Chủ đã là trâu bò lắm rồi, làm sao có thể biết tới Chuẩn Đế? Nghĩ tới đây, chín người càng cao ngạo, cũng càng xem thường thổ dân nơi đây. Từ trong hư không đi ra, giá lâm địa phương nhỏ, đúng là xui xẻo mà, quả thực là tự hạ thân phận. Công Dã Lương khoát tay nói: